trăng dưới nước, cậu trong lòng

Chương 3: Trăng Dưới Nước, Cậu Trong Lòng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, tôi đến trường sớm hơn thường lệ.

Sân trường còn vắng, chỉ có vài học sinh đang quét lá phượng rụng từ tối qua. Tôi đứng dưới gốc cây bằng lăng quen thuộc, gió sớm luồn qua mái tóc, mang theo cảm giác lành lạnh nhưng dễ chịu.

Hôm nay là một ngày quan trọng.

Nếu mọi chuyện lặp lại như trước, thì khoảng 10 giờ sáng, Kỳ Trầm sẽ bị nhóm học sinh lớp 12 chặn sau dãy nhà kho. Mâu thuẫn giữa hai bên vốn chỉ là chuyện nhỏ—một đứa lớp trên trêu chọc bạn nữ trong lớp Kỳ Trầm, cậu ấy không nhịn, đánh một cú, từ đó gây thù chuốc oán. Và hậu quả: đánh nhau tập thể, Kỳ Trầm bị đình chỉ học.

Lần đó, nhà trường không điều tra kỹ, còn gia đình cậu thì vốn không quan tâm. Cậu bị buộc thôi học. Một thời gian sau… là tai nạn xe trong trận ẩu đả với băng nhóm ngoài trường.

Tôi hít một hơi sâu.

Không, lần này sẽ khác.

Tiết hai, tôi giả vờ đau bụng xin ra ngoài. Lặng lẽ đi xuống dãy hành lang phía sau, tôi đã chuẩn bị sẵn: một lon nước ngọt lạnh trong túi và một cây baton điện nhỏ giấu trong vạt áo khoác. Đừng hỏi vì sao tôi có – kiếp trước tôi từng quá yếu đuối, lần này tôi không muốn phụ thuộc vào bất cứ ai để bảo vệ người mình yêu.

10 giờ kém 5 phút. Tôi thấy bóng Kỳ Trầm đi về phía khu nhà kho cũ. Tay cậu vẫn nhét túi, bước đi nhàn nhã như thể không có gì đang chờ đợi. Tôi biết, cậu không hề cảnh giác – vì với bản tính Kỳ Trầm, cậu chẳng sợ gì cả.

Ngay khi bóng cậu khuất sau lối rẽ, tôi bám theo sát. Chỉ vài giây sau, tiếng ồn ào vang lên.

“Ơ kìa, đại ca, hắn tới rồi!”

“Nó đi một mình kìa, cho nó biết tay!”

Tôi vội lao đến.

Có ba đứa. Một tên cầm gậy gỗ, hai tên khác nắm chặt tay, mắt hằn lên vẻ tức giận. Kỳ Trầm không nói gì, chỉ cười nhạt.

“Tới đủ chưa? Nếu rồi thì nhào vô.”

Tôi không để chúng có cơ hội.

“Dừng lại!” – Tôi hét lớn, đồng thời giơ lon nước ngọt ném trúng đầu tên cầm gậy.

Cú ném không đau, nhưng bất ngờ khiến hắn chững lại. Tôi nhào đến đứng chắn trước Kỳ Trầm.

“Cô bị điên à?” – Một tên gầm lên.

Tôi rút cây baton ra, ấn công tắc. Tiếng tách tách vang lên, luồng điện lóe sáng làm cả đám giật mình.

“Muốn thử không?” – Tôi lạnh giọng, dù trong lòng sợ phát run.

Không ai ngờ tôi lại mang theo thứ này.

“Chết tiệt… thôi đi, không đáng!” – Tên cầm đầu lầm bầm, rồi kéo đám còn lại đi.

Chỉ còn lại tôi và Kỳ Trầm.

Cậu vẫn đứng yên, không nói gì. Tôi quay sang, mặt đỏ bừng vì adrenaline và… vì quá gần cậu.

“Cậu… định đánh nhau thật à?” – Tôi hỏi, cố giữ bình tĩnh.

“Không phải tôi bắt đầu.” – Kỳ Trầm nhún vai. “Tôi vốn không định đánh nếu bọn nó không nhào vô trước.”

Tôi thở dài. Vẫn là bản tính ấy—không gây sự, nhưng cũng chẳng biết nhẫn nhịn.

“Đừng gây chuyện nữa. Làm ơn.” – Tôi nói khẽ, mắt nhìn thẳng vào cậu.

Kỳ Trầm nhìn tôi, ánh mắt sâu hơn bình thường. Một lúc sau, cậu hỏi:

“Em đang làm cái gì vậy, Lâm Nguyệt Dã?”

Tôi cắn môi.

“Tớ không muốn cậu bị đình chỉ. Cũng không muốn cậu chết trong một tai nạn vô nghĩa.”

“Chết?” – Cậu cau mày.

Tôi cười buồn:

“Cậu không cần tin. Chỉ cần nghe lời tớ một chút, giữ mình một chút. Được không?”

Cậu không đáp, chỉ nhìn tôi thật lâu. Rồi quay đi, giọng nhỏ nhưng rõ:

“Tôi không muốn em phải chen vào chuyện bẩn thỉu của tôi.”

“Nhưng tớ muốn.” – Tôi khẽ nói.

“Vì tớ còn muốn thấy cậu sống thêm nhiều năm nữa. Cười, ăn, ngủ, học hành, yêu đương… và sống đúng với tuổi mười tám của mình.”

Im lặng.

Gió lại thổi qua, lần này không còn lạnh buốt như trước nữa.

Cuối cùng, Kỳ Trầm quay lại, cười nhạt:

“Vậy từ giờ em theo tôi luôn đi. Để tôi đỡ phải tự giữ mình.”

“Được.” – Tôi đáp ngay, không chần chừ.

Trong mắt cậu ánh lên điều gì đó… có thể là khó tin, hoặc có thể là một tia ấm áp rất nhỏ. Như một ngọn lửa vừa được châm trong trái tim vốn lạnh giá quá lâu.

Ngọn lửa ấy… chính là tôi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.