Khi những ngày tháng tươi đẹp của tuổi trẻ trôi qua, cũng là lúc thử thách đến một cách không báo trước. Tôi và Kỳ Trầm cùng nhau bước qua những ngày bão giông, mỗi lúc một mạnh mẽ hơn, nhưng cũng đầy đau thương và mất mát.
Mùa đông năm ấy đến rất sớm, cái lạnh thấm vào từng kẽ lá, từng hơi thở của thành phố nhỏ. Tôi và Kỳ Trầm dồn hết tâm sức cho kỳ thi quan trọng cuối cấp, kỳ thi quyết định tương lai của cả hai. Áp lực đè nặng lên vai, không chỉ là điểm số mà còn là niềm hy vọng của gia đình, của bản thân.
Cậu thường thức khuya, đôi mắt đỏ hoe, mệt mỏi nhưng không than vãn. Tôi biết, cậu không muốn tôi lo lắng, nhưng tôi cũng không thể ngồi yên nhìn cậu chịu đựng một mình.
Một buổi tối, khi tôi đi tìm cậu ở thư viện, thấy cậu ngồi co ro trong góc phòng, ánh mắt trống rỗng. Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, đặt tay lên vai cậu:
— “Anh đừng gồng mình nữa, có em đây rồi.”
Kỳ Trầm nhìn tôi, ánh mắt như tìm thấy một điểm tựa:
— “Em là sức mạnh của anh.”
Nhưng đời không như mơ. Một buổi chiều sau giờ học, cậu nhận được tin từ gia đình: ba cậu đã tái nghiện, lại gây ra những rắc rối lớn. Kỳ Trầm đau đớn, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để không làm tôi thêm lo lắng.
Tôi biết, điều đó đã khiến cậu suy sụp rất nhiều. Cậu không còn là chàng trai mạnh mẽ ngày nào, mà trở nên trầm lặng, xa cách.
Chúng tôi có những ngày im lặng, không nói chuyện, chỉ lặng lẽ bên nhau như những người bạn thân thiết nhất. Tôi hiểu, đôi khi im lặng cũng là cách để giữ lấy thanh xuân không bị vỡ vụn.
Một lần, trong lúc dọn phòng ký túc, tôi tìm thấy nhật ký của Kỳ Trầm. Những dòng chữ viết vội, nghẹn ngào hiện lên như lời tâm sự chưa từng kể.
“Anh sợ mình sẽ không đủ sức để bảo vệ gia đình, không đủ mạnh mẽ để che chở cho em và Minh An. Nhưng anh vẫn sẽ cố gắng, vì em và những người anh yêu thương.”
Tôi ôm cuốn nhật ký, nước mắt trào ra không thành tiếng. Tôi hiểu, tình yêu của chúng tôi không chỉ là những lời nói ngọt ngào, mà là sự đồng hành trong đau thương, là sự kiên cường khi đối mặt với khó khăn.
Ngày thi cuối cùng đến gần, tôi và Kỳ Trầm cùng nhau ôn luyện, động viên nhau từng bước. Những giây phút bên nhau trở nên quý giá hơn bao giờ hết.
Tối trước ngày thi, chúng tôi cùng nhau ngồi trên mái nhà ký túc xá, nhìn về phía thành phố xa xa, ánh đèn lung linh như những ngọn sao giữa màn đêm.
Kỳ Trầm nắm lấy tay tôi, giọng trầm ấm:
— “Dù kết quả thế nào, anh cũng muốn em biết rằng anh đã cố gắng hết sức.”
Tôi mỉm cười, nước mắt lăn dài trên má:
— “Em cũng vậy. Chúng ta cùng bước qua bão giông, cùng giữ gìn thanh xuân của mình.”
Ngày thi đến, chúng tôi bước vào phòng thi với trái tim đầy hy vọng và quyết tâm. Những giờ phút căng thẳng, những câu hỏi khó nhằn, tất cả đều trở thành thử thách để tôi và Kỳ Trầm trưởng thành hơn.
Khi ra khỏi phòng thi, tôi nhìn thấy Kỳ Trầm đang đứng đó, nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt cậu. Tôi chạy đến ôm chặt lấy cậu, cảm nhận được sự an ủi và sẻ chia vô giá.
Thời gian sau kỳ thi, chúng tôi chờ đợi kết quả với bao hồi hộp và lo lắng. Dù kết quả thế nào, tôi biết rằng, tình yêu và thanh xuân của chúng tôi đã được tôi luyện qua những bão giông, trở nên mạnh mẽ và bền chặt hơn bao giờ hết.
Có những lúc tưởng chừng như không thể tiếp tục, nhưng chính sự kiên trì, sự đồng hành và lòng tin đã giúp chúng tôi giữ gìn thanh xuân, giữ gìn tình yêu thuần khiết ấy.