trăng dưới nước, cậu trong lòng

Chương 22: Trăng Dưới Nước, Cậu Trong Lòng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau những ngày tháng căng thẳng của kỳ thi cuối cấp, cuộc sống của tôi và Kỳ Trầm bước sang một trang mới, đầy những biến động không ngờ tới. Kết quả thi tốt nghiệp cũng như giấy báo nhập học đại học dần đến tay, mang theo cả niềm vui lẫn nỗi lo.

Một buổi sáng đầu hè, tôi nhận được điện thoại từ Kỳ Trầm. Giọng cậu hơi nghẹn ngào:

— “Nguyệt Dã, anh đậu đại học rồi… Nhưng anh phải đi xa, học ở thành phố khác.”

Tôi ngồi bệt xuống ghế, cảm xúc trong lòng dâng trào. Cậu sắp rời xa tôi, rời xa cả thành phố nhỏ mà chúng tôi đã cùng nhau lớn lên, trải qua bao thăng trầm.

— “Anh đã chuẩn bị rồi chứ?”

Cậu cười, giọng đầy quyết tâm:

— “Có em ở đây, anh sẽ mạnh mẽ hơn. Nhưng anh cũng sợ, sợ khoảng cách sẽ làm mọi thứ thay đổi.”

Ngày chia tay đến nhanh hơn tôi tưởng tượng. Chúng tôi không tổ chức lễ lãng mạn nào, chỉ đơn giản là một buổi chiều cuối tuần, cùng nhau đi dạo trên con đường đầy hoa phượng đỏ rực.

Từng bước chân chậm rãi trên vỉa hè gập ghềnh, tôi và Kỳ Trầm cùng nhìn lại những ký ức ngọt ngào – những lần cùng học bài dưới bóng cây, những buổi đi chơi nhỏ bé nhưng tràn đầy tiếng cười.

Kỳ Trầm nắm chặt tay tôi:

— “Dù ở đâu, anh cũng sẽ luôn nhớ về em, về những ngày tháng thanh xuân tuyệt đẹp này.”

Tôi ngước nhìn cậu, mắt đẫm lệ:

— “Em cũng vậy. Nhưng em sợ, sợ mình sẽ không thể quen với việc thiếu anh bên cạnh.”

Thời gian đầu xa nhau là những ngày tháng khó khăn nhất. Tin nhắn, cuộc gọi dường như là sợi dây duy nhất nối kết hai trái tim. Nhưng khoảng cách không chỉ là địa lý, mà còn là những thử thách về cảm xúc.

Có lúc, tôi thấy lòng trống trải khi không thể cùng cậu chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn thường ngày. Kỳ Trầm cũng bận rộn với lịch học và công việc bán thời gian để trang trải cuộc sống xa nhà.

Một đêm, tôi nằm trên giường, nhìn trần nhà mà lòng bồi hồi nhớ cậu. Tôi gọi điện, nhưng cậu không bắt máy. Tin nhắn của tôi chỉ nhận được câu trả lời lạnh nhạt, vắn tắt.

Tôi buồn, đau lòng nhưng không muốn làm ầm ĩ mọi chuyện. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng hiểu và thông cảm cho cậu.

Thế nhưng, những khó khăn không dừng lại ở đó. Một ngày, tôi nghe được tin đồn về Kỳ Trầm ở thành phố xa – cậu bị hiểu lầm, bị nghi ngờ trong một vụ việc không liên quan đến cậu nhưng lại gây ảnh hưởng xấu đến danh tiếng.

Tôi không biết phải làm sao để giúp cậu, chỉ có thể gửi cho cậu những lời động viên qua điện thoại.

Kỳ Trầm trả lời:

— “Anh biết em lo cho anh. Nhưng anh sẽ không để mọi chuyện ảnh hưởng đến chúng ta. Anh sẽ cố gắng để mọi thứ ổn định.”

Tôi tin cậu, nhưng lòng vẫn đau như cắt khi không thể ở bên cạnh bảo vệ cậu.

Thời gian trôi qua, chúng tôi học cách thích nghi với sự xa cách. Tôi tập trung hơn vào học hành và các hoạt động ngoại khóa để không bị mất phương hướng.

Kỳ Trầm cũng nỗ lực vượt qua sóng gió, ngày càng trưởng thành và vững vàng hơn.

Một buổi chiều cuối tuần, cậu trở về thành phố, không báo trước. Tôi đứng lặng trước cửa nhà, tim đập rộn ràng khi thấy bóng dáng quen thuộc.

Chúng tôi ôm nhau thật chặt, không cần nói lời nào. Tất cả những nhớ nhung, những khó khăn, những nỗi đau dường như được xoa dịu trong vòng tay ấy.

Tôi hiểu rằng, dù khoảng cách có thể thử thách tình yêu, nhưng chỉ cần trái tim vẫn hướng về nhau, thì mọi bão giông rồi sẽ qua.

Tình yêu thanh xuân của chúng tôi, dù có những ngày tháng buồn, có những phút giây đau thương, nhưng vẫn mãi đẹp đẽ, thuần khiết và bền chặt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.