trăng dưới nước, cậu trong lòng

Chương 23: Trăng Dưới Nước, Cậu Trong Lòng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kỳ Trầm trở về vào một buổi chiều trời nhạt nắng, không báo trước khiến tôi không kịp chuẩn bị. Cậu đứng đó, trước cửa nhà, dáng người gầy hơn, mắt có chút mệt mỏi nhưng vẫn rạng rỡ niềm vui khi nhìn thấy tôi.

Chúng tôi ôm nhau thật lâu, không cần nói lời nào cũng hiểu được bao nhiêu nhớ thương, bao nhiêu ngày xa cách chất chứa trong vòng tay ấy.

Sau những tháng ngày xa cách, tôi nhận ra rằng, con người không thể giữ mãi những gì nguyên vẹn như thuở ban đầu. Tình yêu cũng vậy, nó thay đổi theo thời gian, trưởng thành theo những thử thách.

Kỳ Trầm không còn là chàng trai ngây thơ ngày trước, mà đã trở thành người đàn ông biết lo nghĩ, biết chịu trách nhiệm và sẵn sàng bảo vệ những gì mình yêu thương.

Còn tôi, cũng dần học được cách kiên nhẫn hơn, bao dung hơn và biết yêu thương bản thân mình nhiều hơn.

Chúng tôi ngồi bên nhau trong quán cà phê nhỏ, nơi lần đầu tiên Kỳ Trầm tỏ tình với tôi. Cậu kể về những ngày tháng ở thành phố lớn, những khó khăn và áp lực, nhưng cũng là cơ hội để cậu trưởng thành.

— “Anh nhận ra, dù ở đâu, điều quan trọng nhất là có người bên cạnh để chia sẻ, để cùng nhau vượt qua mọi chuyện.”

Tôi mỉm cười, đặt tay lên tay cậu:

— “Em cũng vậy. Dù có bao nhiêu thay đổi, em vẫn muốn cùng anh bước tiếp trên con đường này.”

Thế nhưng, không phải mọi thứ đều dễ dàng như lời nói. Những thay đổi trong tâm lý và cảm xúc khiến chúng tôi đôi lúc bất đồng, hiểu lầm nhau nhiều hơn.

Có những lúc Kỳ Trầm trầm tư, im lặng, không chia sẻ như trước. Tôi cố gắng hỏi han, nhưng cậu chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, bảo rằng mọi chuyện ổn.

Tôi không thể không lo lắng, bởi sau bao nhiêu tháng xa cách, tôi sợ khoảng cách giữa chúng tôi lại bị kéo dài thêm.

Một hôm, khi cả hai cùng đi dạo trong công viên, tôi chủ động mở lòng:

— “Anh có đang giấu em điều gì không? Em thấy anh khác trước, ít nói và xa cách hơn.”

Kỳ Trầm nhìn tôi, ánh mắt hơi đượm buồn:

— “Anh… anh không muốn em phải lo lắng vì những chuyện của anh. Có những thứ anh phải tự mình vượt qua.”

Tôi nắm chặt tay cậu, quyết tâm:

— “Anh không cần phải một mình chịu đựng. Em muốn cùng anh chia sẻ mọi thứ, dù khó khăn đến đâu.”

Cuộc trò chuyện ấy như một bước ngoặt nhỏ trong mối quan hệ của chúng tôi. Kỳ Trầm bắt đầu cởi mở hơn, chia sẻ với tôi những áp lực về việc học tập, công việc bán thời gian, và cả những nỗi lo về gia đình.

Tôi học cách lắng nghe, không chỉ nghe bằng tai mà còn bằng trái tim. Tôi hiểu rằng tình yêu không phải lúc nào cũng là những lời nói ngọt ngào, mà còn là sự thấu hiểu và kiên nhẫn.

Thời gian trôi qua, dù đôi khi còn tranh luận, hiểu lầm, nhưng tình yêu của chúng tôi vẫn không ngừng lớn lên. Những buổi học nhóm, những lần đi chơi cùng bạn bè, những chiều cuối tuần dạo phố… tất cả đều trở thành kỷ niệm quý giá.

Chúng tôi bắt đầu nghĩ về tương lai xa hơn, không còn chỉ là những ngày tháng trước mắt, mà là những kế hoạch, những dự định chung.

Một ngày, Kỳ Trầm bất ngờ kéo tôi lại, nhìn thẳng vào mắt tôi:

— “Nguyệt Dã, anh muốn cùng em xây dựng một tương lai. Không phải chỉ là những tháng ngày thanh xuân, mà là cuộc sống thật sự phía trước.”

Tôi không nói gì, chỉ cười thật tươi, cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của cậu.

Dù phía trước còn nhiều khó khăn, những thay đổi trong cuộc sống, nhưng tôi và Kỳ Trầm đã biết cách giữ gìn tình yêu thanh xuân, làm cho nó trở nên đẹp đẽ và bền chặt hơn.

Tình yêu không chỉ là sự ngọt ngào mà còn là sự trưởng thành, là sự cùng nhau vượt qua thử thách, cùng nhau bước qua mọi ranh giới của thời gian và khoảng cách.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.