trăng dưới nước, cậu trong lòng

Chương 4: Trăng Dưới Nước, Cậu Trong Lòng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau sự việc ở dãy nhà kho, Kỳ Trầm không bị kỷ luật. Không có đánh nhau, không ai bị thương, và không ai báo cáo gì lên trường. Mọi chuyện được dập tắt gọn gàng, như chưa từng xảy ra.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Giờ ra chơi, tôi quay lại lớp, vừa ngồi xuống đã nghe tiếng bàn tán rì rầm.

“Lâm Nguyệt Dã chơi với Kỳ Trầm thiệt hả?”

“Cậu ấy điên rồi chắc…”

“Từng học giỏi nhất khối, bây giờ tự phá hình tượng…”

Tôi làm ngơ. Dù sao thì, một khi đã chọn con đường này, tôi không mong đợi sẽ nhận được ánh mắt tán thưởng.

Tôi ngồi xuống bàn, lấy sách ra, nhưng không mở. Thay vào đó, tôi ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở đó, bên hành lang tầng ba, Kỳ Trầm đang đứng dựa vào lan can, ánh nắng xiên ngang chiếu lên tóc cậu, làm nổi bật từng sợi tóc rối bay nhè nhẹ theo gió.

Cậu ấy quay đầu, bắt gặp ánh mắt tôi.

Tôi không né tránh, khẽ mỉm cười.

Một giây sau, tôi thấy khóe môi cậu cũng khẽ cong lên.

Buổi chiều, tôi đang thu dọn sách để về thì tin nhắn đến.

Kỳ Trầm:

Ra cổng sau. Tôi đợi.

Tôi ngẩn người, rồi không kìm được mỉm cười.

Ra đến cổng sau trường, tôi thấy cậu đang ngồi trên xe đạp, chân chống hờ xuống đất, tay nhét túi quần, tai đeo một bên tai nghe, dáng vẻ bất cần quen thuộc đến lạ.

“Về chung không?” – Cậu hỏi, không nhìn tôi.

Tôi gật đầu, bước lên sau xe, nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu.

Kỳ Trầm khựng lại một nhịp rất nhỏ, nhưng không nói gì. Cậu đạp xe, chở tôi đi qua những con phố quen thuộc ngập nắng.

Gió lùa qua mặt, mùi hoa sữa thoảng trong không khí, tiếng xe cộ hòa cùng tiếng còi văng vẳng xa xa. Mọi thứ quá đỗi yên bình. Tôi ngồi sau, tựa nhẹ đầu lên lưng cậu, cảm giác lưng áo đồng phục ấm áp lạ thường.

“Cậu luôn đi học một mình sao?” – Tôi hỏi.

“Ừ. Có ai rảnh đi chung đâu.”

“Vậy từ giờ tớ đi chung với cậu nhé.”

“Không sợ bị đồn gì à?” – Giọng cậu cất lên sau vài giây yên lặng.

“Tớ sống lại để thay đổi, không phải để sợ người khác nghĩ gì.”

Cậu không đáp, nhưng đột nhiên tôi thấy cậu đạp xe nhanh hơn, gió phả mạnh vào mặt như thể đang cố che đi một nụ cười.

Tối hôm đó, tôi nhận được một tin nhắn lạ:

Triệu An Nhã:

Cậu đang cố chứng minh điều gì vậy, Nguyệt Dã? Tớ không tranh cậu, cậu cũng đâu cần làm quá thế.

Tôi nhìn dòng chữ, lòng lạnh đi một chút. Rồi tôi nhắn lại:

Tớ không cố chứng minh gì hết. Tớ chỉ chọn lại người đáng để tớ bước cùng.

Không có hồi âm.

Có lẽ Triệu An Nhã không hiểu được cảm giác của tôi. Cũng như Trì Hạo chưa từng hiểu được tôi đã từng yêu cậu ấy mù quáng thế nào, và sai lầm ra sao khi bỏ qua một người từng liều mạng bảo vệ mình.

Giữa đêm khuya, tôi mở điện thoại, lướt đến khung chat với Kỳ Trầm, rồi bấm gửi:

Ngày mai mình cùng đi học nữa nhé?

Dấu ba chấm hiện lên trong vài giây, rồi một dòng ngắn hiện ra:

Ừ.

Chỉ một chữ đơn giản thôi, nhưng lại khiến tim tôi đập nhanh hơn một nhịp.

Lần này, tôi sẽ sống một tuổi mười tám thật trọn vẹn—cùng với cậu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.