Sáng thứ Tư, tôi vừa đến lớp chưa được năm phút thì được gọi lên phòng giáo viên.
Tiết đầu là Văn, cô Hà – giáo viên chủ nhiệm – đeo kính gọng bạc, tóc búi cao, đang ngồi sau bàn với tập học bạ mở sẵn. Trên bàn có sẵn tách trà xanh còn bốc khói, và một bản ghi chú học sinh bị “theo dõi đặc biệt”.
Tên tôi nằm đầu danh sách.
“Nguyệt Dã.” – Giọng cô nghiêm. “Em ngồi xuống đi.”
Tôi ngồi xuống, cố giữ vẻ bình thản.
“Tuần này điểm thi không có gì thay đổi, nhưng em đang gây chú ý… không theo hướng tích cực.”
Tôi mím môi, im lặng.
“Chuyện với Kỳ Trầm,” – cô nói thẳng, không vòng vo – “em nên chấm dứt.”
Tôi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt cô không có ác ý, nhưng lại mang nét lo lắng rõ rệt.
“Em là một trong những học sinh tốt nhất của trường. Thành tích vượt trội, ngoan ngoãn, lại sắp được đề cử đi thi cấp quốc gia. Đừng để cảm xúc tuổi mới lớn khiến em trượt khỏi đường ray.”
Tôi vẫn không nói gì.
“Kỳ Trầm là… một trường hợp khó.” – Cô thở dài, thành thật. “Học lực yếu, hạnh kiểm kém, lý lịch gia đình phức tạp. Nếu em cứ tiếp xúc nhiều với em ấy, rất khó để nhà trường bảo vệ em khỏi điều tiếng.”
Tôi thở ra, nhẹ nhàng:
“Thưa cô, em biết hết những điều đó.”
“Và em vẫn chọn như vậy?” – Cô hỏi lại, giọng hơi nghiêm.
Tôi gật đầu, mắt nhìn thẳng vào mắt cô:
“Dạ. Vì đó là điều duy nhất em không muốn hối hận nữa.”
Một khoảng lặng kéo dài.
Cuối cùng, cô Hà khẽ gật đầu, giọng dịu lại:
“Tôi không cấm. Nhưng nếu em không giữ được cân bằng, tôi buộc phải báo với phụ huynh.”
Tôi cúi đầu, nhỏ giọng:
“Em hiểu.”
Lúc tôi bước ra khỏi phòng giáo viên, hành lang vẫn vắng. Tôi quay người, bất ngờ thấy thầy Phúc – giáo viên thể dục, đồng thời là người từng can thiệp những vụ bạo lực học đường – đang đứng dựa tường hút thuốc lén.
Thấy tôi, thầy dập điếu thuốc, giọng khàn:
“Bị nhắc vụ Kỳ Trầm à?”
Tôi gật đầu, không giấu giếm.
Thầy Phúc gật gù:
“Cậu đó… không tệ. Cứ tưởng nó bỏ học lâu rồi, ai ngờ giờ có đứa kéo lại.”
Tôi khựng lại, nhìn thầy, ngạc nhiên.
Thầy nhún vai:
“Tôi dạy mười mấy năm, gặp nhiều đứa bất cần như nó. Nhưng thằng Kỳ Trầm có điều khác. Nó không phải loại ‘hư’ để hại người khác, mà là kiểu tự hủy mình. Em kéo nó được khỏi cái vòng đó… thì tốt.”
Tôi mở miệng, ngập ngừng:
“Thầy… tin em ấy ạ?”
“Không tin người, làm sao dạy?” – Thầy cười cười, rồi vỗ vai tôi.
“Cố lên. Nhưng nhớ, đừng chỉ cứu người khác mà quên mất bản thân.”
Câu nói đó khiến tim tôi nghẹn lại. Đã lâu rồi… mới có người nhìn thẳng vào tôi mà không là lời chỉ trích.
Chiều hôm đó, Kỳ Trầm đợi tôi ở cổng trường như thường lệ.
Tôi vừa ngồi sau lưng cậu, cậu đã hỏi:
“Nghe nói em bị gọi lên phòng giáo viên?”
“Ừ.” – Tôi đáp, dựa cằm lên vai cậu. “Nhưng không sao. Em vẫn nguyên vẹn trở về.”
Cậu cười khẽ:
“Chịu áp lực vì tôi à?”
“Không. Em chịu áp lực vì em tự chọn con đường này.”
Một lát sau, tôi nói nhỏ:
“Trầm này, cậu đừng bỏ học nữa nhé.”
Xe chậm lại, rồi dừng hẳn.
Tôi thấy cậu quay đầu lại, ánh mắt nghiêm túc hơn mọi lần:
“Tôi chưa từng nghĩ có thể đi đến cuối cùng. Nhưng nếu có người chờ mình ở điểm đến… thì cũng đáng để thử.”
Trái tim tôi như thắt lại.
Tối đó, tôi nhận được tin nhắn từ số lạ:
Triệu An Nhã:
Cậu nghĩ cậu sẽ thay đổi được một người như Kỳ Trầm sao? Hay cậu chỉ đang tự lừa mình?
Tôi không nhắn lại.
Tôi không cần chứng minh cho ai.
Chỉ cần… ngày mai, vẫn có người đạp xe chờ tôi dưới cổng trường.
Chỉ cần… Kỳ Trầm còn bước tiếp, tôi cũng sẽ không dừng lại.