Chiều muộn, căn phòng nhỏ trong ký túc xá ngập ánh hoàng hôn dịu nhẹ. Tôi ngồi cạnh Kỳ Trầm, mắt chăm chú nhìn cậu sắp xếp những cuốn sách cũ, giấy tờ nháp bừa bộn trên bàn.
Lặng im giữa chúng tôi là khoảng cách không dễ dàng phá vỡ.
Cậu từng là một người kín tiếng đến mức người ta chỉ nhìn thấy bức tường lạnh lùng đó mà quên rằng đằng sau là cả một tâm hồn đầy tổn thương.
Tôi quyết định phá vỡ sự im lặng.
“Trầm, tại sao cậu… không bao giờ kể với ai chuyện nhà mình?”
Cậu quay lại nhìn tôi, ánh mắt trống rỗng.
“Bởi vì… không ai muốn nghe.” Giọng cậu khàn đặc, mệt mỏi.
“Nhưng tớ muốn nghe.”
Kỳ Trầm hít một hơi sâu, như chuẩn bị để mở lòng.
“Ba tôi nghiện rượu. Mẹ bỏ đi khi tôi mới lên lớp bảy. Tôi phải lo cho em gái nhỏ, làm thêm đủ việc để có tiền mua sách, đóng học phí. Học hành dang dở, bạn bè xa lánh, thầy cô cũng không hiểu được.”
Cậu nhìn tôi, đôi mắt dường như chứa cả bầu trời mệt mỏi.
“Tôi từng nghĩ mình sẽ chết sớm, để em gái không phải chịu cảnh cơ cực. Nhưng rồi gặp em… tôi bắt đầu muốn sống.”
Tôi thấy lòng mình nghẹn lại.
“Tớ… không biết nói sao, chỉ biết sẽ ở bên cậu.”
Cậu mỉm cười yếu ớt, lần đầu tiên tôi thấy được chút ánh sáng trong mắt cậu.
“Cảm ơn, Nguyệt Dã.”
Lúc đó, tôi nhận ra rằng tình yêu của chúng tôi không chỉ là những phút giây ngọt ngào, mà còn là sự chở che cho những vết thương sâu thẳm nhất.