Sáng hôm sau, phòng họp tầng 35 của trụ sở Lâm Thị ngập trong ánh nắng nhạt. Mọi người đã có mặt đầy đủ, chỉ thiếu mỗi tổng giám đốc.
Minh Yên ngồi ở góc bàn, bình tĩnh sắp xếp tài liệu, nhưng ngón tay cô khẽ run khi nhìn thấy chiếc ghế da đen trống trơn đầu bàn. Cái ghế ấy, tối qua cô từng ngồi lên — không phải để họp, mà để đối diện anh, trong căn phòng tối chỉ có ánh đèn vàng và giọng nói trầm thấp đầy khiêu khích.
Cửa mở.
Tiếng bước chân quen thuộc vang lên, chậm rãi, dứt khoát.
Lâm Khang bước vào. Anh mặc vest xám, cà vạt lụa đen, khuôn mặt lạnh nhạt như thể chẳng có gì xảy ra đêm qua. Nhưng ánh mắt anh — khi lướt qua cô — lại khiến cô nín thở.
“Bắt đầu đi.”
Giọng anh trầm thấp, vừa đủ khiến tim cô chao đảo.
Minh Yên đứng dậy, trình bày báo cáo bằng giọng điệu chuyên nghiệp nhất. Mọi con số, biểu đồ đều trơn tru, nhưng cô vẫn cảm nhận rõ ánh nhìn anh dừng lại trên mình lâu hơn mức cần thiết.
Cảm giác như bị lột trần bằng ánh mắt — vừa giam cầm, vừa chiếm hữu.
“Cô nói... hợp đồng bên đối tác Vĩnh Thái sẽ ký trong tuần này?”
Anh hỏi, nhưng giọng điệu lại là một phép thử.
“Vâng. Tôi đã xác nhận với họ.”
“Xác nhận bằng cách nào?”
Câu hỏi tưởng chừng bình thường, nhưng ánh mắt anh khiến câu trả lời mắc nghẹn nơi cổ họng cô. Trong khoảnh khắc ấy, chỉ hai người hiểu rằng — giữa họ tồn tại một bí mật không thể gọi tên.
Cả phòng im lặng. Không ai dám xen vào.
Anh ngả người ra ghế, khoanh tay.
“Cô giỏi lắm. Rất biết cách khiến người ta tin tưởng.”
Một lời khen, nhưng nghe như một lời mỉa.
Minh Yên nắm chặt tập tài liệu, cố giữ bình tĩnh.
“Cảm ơn tổng giám đốc. Tôi chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình.”
Anh cười khẽ.
“Ừ, ‘đúng nhiệm vụ’. Cứ tiếp tục như vậy.”
Ánh nhìn anh xuyên qua lớp kính, khẽ dừng ở bờ vai trần cô lộ ra dưới lớp áo sơ mi mỏng. Tim cô đập mạnh. Cô hiểu, từ giây phút đó, trò chơi quyền lực giữa họ đã bắt đầu — và không ai có ý định dừng lại trước khi kẻ kia gục ngã.
Khi cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt rời đi. Chỉ còn lại cô và anh trong căn phòng rộng lớn.
Anh chậm rãi đứng dậy, bước về phía cô. Mỗi bước đi đều khiến không khí đặc quánh lại.
“Cô có vẻ lo lắng?”
“Không, thưa tổng giám đốc.”
“Thật không? Vậy sao tay cô run?”
Ngón tay anh nhẹ chạm vào bàn tay cô — thoáng qua như một tia điện giật.
Cô rụt tay lại, lùi một bước.
“Anh... định làm gì?”
Anh khẽ cười.
“Không làm gì cả. Tôi chỉ muốn xem, điệp viên của đối thủ... có run khi đối diện với kẻ thù không thôi.”
Tim cô thắt lại.
Anh biết.
Nhưng thay vì sợ, cô mỉm cười.
“Vậy thì... anh xem kỹ đi, tôi không dễ bị hạ đâu.”
Anh nhìn cô thật lâu, rồi cúi xuống, giọng khàn khàn bên tai:
“Chúng ta cứ chờ xem ai sẽ thua trước, Minh Yên.”
Nụ cười anh tan vào khoảng không, để lại sau lưng là mùi hương lạnh lẽo và một cơn bão đang chờ bùng nổ.