trên giường kẻ thù

Chương 4: Điệp Viên Trong Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối, tòa nhà Lâm Thị chìm trong ánh đèn vàng dịu. Ở tầng cao nhất, chỉ còn một phòng sáng đèn — phòng làm việc của Minh Yên.

Cô mở laptop, lướt qua hàng loạt tập tin mật trên hệ thống nội bộ. Từng dòng dữ liệu lướt qua nhanh như nước, ánh sáng phản chiếu lên gương mặt căng thẳng của cô.

Mật mã ba tầng bảo vệ — cô chỉ còn đúng một phút để phá.

“Cạch.”

Cánh cửa phía sau vang lên.

Cô cứng người. Không phải nhân viên dọn vệ sinh. Giọng nói trầm khàn ấy, cô nhận ra ngay.

“Trễ vậy rồi mà còn làm việc?”

Lâm Khang đứng tựa vào khung cửa, không bật đèn. Ánh sáng hắt ra từ màn hình chiếu lên nửa khuôn mặt anh — nửa sáng, nửa tối, như chính con người anh.

“Vâng. Tôi đang kiểm tra lại báo cáo của bộ phận kỹ thuật.”

“Cẩn thận thật đấy.” Anh bước vào, chậm rãi đến gần, mỗi bước chân đều khiến nhịp tim cô loạn lên. “Nhưng cô biết không, tôi ghét nhất là người không trung thực.”

Cô quay lại, đối diện anh, giấu đi run rẩy trong ánh mắt.

“Tổng giám đốc đang nghi ngờ tôi sao?”

Anh cười nhạt.

“Tôi chẳng bao giờ nghi ngờ. Tôi chỉ chờ người ta tự thú thôi.”

Một khoảng lặng nặng nề trôi qua. Màn hình vẫn sáng, đồng hồ hệ thống vẫn đếm lùi. 00:03... 00:02...

Cô lén nhấn phím, tắt cửa sổ dữ liệu ngay trước khi anh bước lại sát sau lưng.

Khoảng cách giữa họ chỉ còn một hơi thở.

“Mùi nước hoa của cô...”

Anh khẽ cúi xuống, giọng anh chạm nhẹ bên cổ. “Là để quyến rũ ai?”

Cô nắm chặt mép bàn, cố giữ bình tĩnh.

“Anh nghĩ ai có thời gian làm mấy chuyện đó giữa lúc này sao?”

Anh cười khẽ.

“Cô giỏi lắm, Minh Yên. Lúc nào cũng biết cách trả lời khiến người ta muốn hỏi thêm.”

Ánh nhìn anh hạ xuống, dừng lại ở cổ áo cô — nơi cúc áo đầu tiên khẽ mở ra. Một giây sau, anh ngẩng lên, giọng đã lạnh lại:

“Nhưng có một điều cô nên nhớ, trong thế giới này — không có bí mật nào mãi được giấu kín.”

Anh quay người, rời khỏi phòng, để lại mùi hương lạnh lẽo pha lẫn khói thuốc vương lại trong không khí.

Cánh cửa khép lại.

Cô ngồi phịch xuống ghế, hít sâu. Màn hình laptop bật sáng lần nữa, hiển thị dòng chữ:

“Tập tin đã tải xuống thành công.”

Ánh mắt cô tối lại.

Trò chơi này, không chỉ có anh là người biết diễn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×