Sáng hôm sau, trời mưa nhẹ. Mưa rơi lách tách lên mặt kính, loang lổ phản chiếu tòa nhà Lâm Thị cao sừng sững giữa trung tâm thành phố.
Minh Yên ngồi trong quán cà phê đối diện tòa nhà, ánh mắt giấu sau lớp kính mờ hơi nước. Cốc cà phê trước mặt đã nguội. Cô không uống, chỉ nhìn dòng người qua lại, tâm trí nặng trĩu.
Tập tin cô đánh cắp tối qua đã được gửi đi an toàn. Nhưng thay vì cảm giác chiến thắng, lòng cô chỉ có nỗi bất an không tên.
Điện thoại rung lên.
Tin nhắn đến từ một số lạ:
“Cô làm tốt lắm. Tiếp tục giữ vị trí bên cạnh hắn. Chúng tôi cần thêm dữ liệu trong 10 ngày tới.”
Cô đọc đi đọc lại, môi mím chặt.
Phải, đây là nhiệm vụ. Một nhiệm vụ không được phép thất bại.
Nhưng... càng ở gần Lâm Khang, cô càng không chắc mình còn có thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Buổi chiều, anh gọi cô vào phòng làm việc.
Không khí bên trong nặng trĩu. Ánh sáng dịu của đèn vàng hắt xuống bàn gỗ, mùi hương bạc hà quen thuộc lan tỏa.
“Ngồi đi.”
Giọng anh bình thản, nhưng đôi mắt lại sâu thẳm đến mức khiến cô thấy khó thở.
“Dạ, tổng giám đốc muốn gặp tôi có việc gì?”
Anh không trả lời ngay. Anh đẩy về phía cô một tập hồ sơ.
“Cô xem đi. Đây là tài khoản nội bộ bị xâm nhập tối qua.”
Tim cô khựng lại.
“Anh... nghi ngờ tôi?”
“Không.” Anh chống cằm, ánh mắt sắc như lưỡi dao. “Tôi chỉ muốn xem cô phản ứng thế nào khi nghe điều này.”
Cô cố bình tĩnh, mở hồ sơ ra xem. Dữ liệu hoàn toàn không liên quan đến cô — ít nhất là trên giấy tờ.
Nhưng cách anh nhìn cô, như thể anh đã biết điều gì đó.
“Một kẻ giỏi che giấu thường sẽ sơ hở ở ánh mắt.” Anh nói khẽ, đứng dậy bước tới gần.
“Anh đang đe dọa tôi sao?”
“Không. Tôi đang cảnh báo.”
Anh dừng lại, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài bước.
“Minh Yên, cô đang chơi một trò rất nguy hiểm. Tôi chỉ hy vọng cô biết mình đang đứng ở đâu.”
Cô ngẩng đầu, ánh mắt cứng rắn.
“Còn anh thì sao? Anh chắc mình không đang bị cuốn vào chính trò chơi của mình à?”
Lời nói ấy khiến anh khẽ sững lại. Rồi anh bật cười, một tiếng cười trầm khàn, lạnh lẽo mà quyến rũ lạ thường.
“Có lẽ vậy. Nhưng nếu đã là trò chơi... tôi muốn xem ai sẽ thua trước.”
Anh bước tới gần thêm, hơi thở anh lướt qua bên cổ, đủ khiến cô không thể giấu được tim mình đang đập nhanh đến mức nào.
Rồi anh lùi lại, lạnh lùng nói:
“Buổi tối, tám giờ. Dự tiệc cùng tôi.”
Cô nhíu mày. “Tiệc gì?”
“Tiệc của kẻ thù.”
Nụ cười anh hờ hững. “Và tôi cần một người biết cách che giấu thật tốt.”
Anh quay đi, bóng lưng cao lớn chìm trong ánh sáng vàng. Cô nhìn theo, lòng nặng trĩu.
Giữa họ, lưới quyền lực đã giăng ra — và dường như, thứ bị cuốn vào không chỉ là bí mật, mà còn là trái tim.