Khách sạn Thiên Vân lộng lẫy như một bức tranh dát vàng. Hàng trăm ánh đèn chùm pha lê phản chiếu lên sàn đá cẩm thạch, tạo nên một không gian xa hoa đến nghẹt thở.
Minh Yên bước vào cùng Lâm Khang, khoác trên mình chiếc đầm lụa đen ôm sát, đơn giản mà tinh tế. Ánh mắt cô sắc sảo, đôi môi điểm chút son đỏ như dấu ấn thách thức. Bên cạnh cô, anh vẫn là người đàn ông khiến cả căn phòng phải dừng lại khi anh xuất hiện — lạnh lùng, quyền lực, và không thể đoán được.
“Cô hợp với màu đen,” anh khẽ nói khi họ dừng trước cánh cửa lớn dẫn vào sảnh tiệc.
“Anh nói như thể mình chọn sẵn cho tôi vậy.”
Anh liếc nhìn, nụ cười nhẹ nơi khóe môi. “Chẳng lẽ tôi không có quyền đó sao?”
Trước khi cô kịp đáp, anh đã đưa tay, nhẹ nhàng đặt lên lưng cô, như một cử chỉ lịch thiệp giữa chốn đông người. Nhưng cái chạm đó khiến cô cứng người — vừa đủ để nhắc cô nhớ, rằng anh luôn là kẻ kiểm soát trong mọi tình huống.
Cả hai bước vào giữa những lời chào và ánh nhìn soi mói của giới doanh nhân.
Người ta nói đêm nay là “bữa tiệc hòa giải” giữa hai tập đoàn lớn, nhưng Minh Yên biết — đây chỉ là mặt nạ của cuộc chiến thương trường, nơi mỗi nụ cười đều có thể giấu một con dao.
Cô nhận ra nhiều gương mặt quen thuộc: đối tác, đối thủ, thậm chí cả người đã gửi tin nhắn cho cô sáng nay.
Ánh mắt họ chạm nhau trong thoáng chốc, đủ để cô hiểu: nhiệm vụ của cô tối nay vẫn chưa kết thúc.
Nhưng cô không ngờ, chính anh cũng đang quan sát từng cử động nhỏ ấy.
Khi cô bước ra khu vực ban công để hít thở, anh theo sau, lặng lẽ.
“Cẩn thận với ánh mắt của cô,” anh nói khẽ, giọng trầm vang giữa tiếng nhạc mờ xa. “Một người đàn bà đẹp mà nhìn ai cũng lâu như thế, dễ bị hiểu lầm lắm.”
Cô quay lại, bình thản.
“Vậy còn anh? Anh theo dõi tôi từ nãy đến giờ mà không sợ bị hiểu lầm sao?”
Anh tiến đến gần hơn, hơi thở anh lướt qua làn tóc cô.
“Tôi không sợ bị hiểu lầm. Tôi chỉ sợ người khác hiểu đúng.”
Khoảng cách giữa họ ngắn đến mức hơi thở hòa vào nhau.
“Anh đang nói gì vậy, tổng giám đốc?”
“Cô biết rõ hơn tôi đấy, Minh Yên.”
Cô mím môi, ánh nhìn dao động trong giây lát.
Phía dưới, tiếng nhạc dập dìu, tiếng cười nói của giới quyền lực xa hoa hòa vào nhau, nhưng ở góc khuất này — chỉ còn lại hai người, và những điều không thể gọi tên.
Anh giơ tay, khẽ chỉnh lại lọn tóc lòa xòa trên vai cô, động tác chậm rãi đến mức khiến cô phải lùi nửa bước.
“Anh không nên làm thế.”
“Vì sao?”
“Vì người khác sẽ nhìn thấy.”
“Vậy thì sao?” Anh cười nhạt. “Cô sợ họ biết cô đang chơi cùng tôi à?”
Câu nói đó khiến tim cô như ngừng đập.
“Anh... đang thử tôi?”
“Không. Tôi đang cho cô cơ hội để thành thật.”
Cô nhìn anh thật lâu. Dưới ánh đèn mờ, đôi mắt anh sâu như vực thẳm. Trong giây phút ấy, cô không chắc — kẻ đang bị cuốn vào trò chơi này là anh hay chính mình.
Một cơn gió lạnh lướt qua. Anh nghiêng người, thì thầm:
“Đừng lo. Tôi chưa bao giờ làm tổn thương thứ gì tôi muốn giữ lại.”
Rồi anh rời đi, để lại cô đứng một mình, tim đập loạn trong bóng đêm pha lê lấp lánh.
Cô khẽ cười, nụ cười mỉm của một kẻ biết rõ mình đang bước trên lưỡi dao — nhưng không thể dừng lại.