trên giường kẻ thù

Chương 7: Dưới Mặt Nạ Dối Trá


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm dần buông. Tiệc đã tàn, tiếng nhạc xa xăm lắng xuống, chỉ còn lại ánh đèn lấp loáng trên sàn nhảy trống trơn.

Minh Yên rời hội trường, đôi giày cao gót khẽ gõ lên nền đá. Trời bên ngoài lạnh và ẩm, gió thổi lùa vào vạt váy khiến cô khẽ rùng mình. Cô tưởng anh đã rời đi, nhưng khi cửa thang máy mở ra — Lâm Khang đã đứng sẵn bên trong.

Không ai nói gì. Chỉ có tiếng “ting” vang lên khi cửa đóng lại, cắt đứt mọi ánh nhìn bên ngoài.

Cô bước vào, đứng một góc. Anh vẫn giữ nguyên tư thế, hai tay đút túi quần, ánh mắt dõi về phía trước — bình thản, lạnh nhạt. Nhưng không hiểu sao, mỗi khi anh im lặng lại khiến không khí nặng nề đến khó thở.

“Tôi tưởng anh về trước rồi.”

“Và để cô ở lại với những kẻ muốn lợi dụng cô à?” Anh nói khẽ, không nhìn cô.

Cô cau mày. “Anh đang nói gì?”

“Đừng giả vờ nữa, Minh Yên.” Anh quay lại, đôi mắt đen sẫm như đêm sâu. “Cô nghĩ tôi không biết cô đang liên hệ với ai trong buổi tiệc đó sao?”

Tim cô thắt lại. Một cơn rùng mình thoáng qua sống lưng.

“Anh đang giám sát tôi?”

“Không.” Anh tiến đến gần, chỉ còn cách cô một hơi thở. “Tôi chỉ... đề phòng kẻ mà tôi không hiểu nổi.”

Ánh mắt họ chạm nhau. Trong đôi mắt anh, cô thấy cả sự lạnh lẽo của quyền lực lẫn một thứ gì đó sâu hơn — như lửa đang bị kìm nén.

“Vậy anh hiểu tôi đến mức nào?” Cô hỏi nhỏ.

Anh im lặng. Một nụ cười thoáng lướt qua môi, đầy mỉa mai.

“Đủ để biết cô không hề vô hại.”

Thang máy dừng ở tầng hầm. Cửa mở ra, nhưng không ai bước ra.

Cô hít sâu, lấy lại bình tĩnh.

“Nếu anh đã biết hết, sao còn để tôi ở lại?”

Anh nhìn cô thật lâu, rồi nói khẽ — giọng trầm và chậm rãi như một lời thú nhận:

“Vì tôi muốn xem... cô sẽ phản bội tôi đến mức nào.”

Khoảnh khắc ấy, tim cô như ngừng đập. Cô không rõ là vì sợ, hay vì ánh nhìn ấy — quá gần, quá thật, quá nguy hiểm.

Một tia sáng đèn xe lóe lên ngoài bãi đỗ, khiến bóng họ in lên tường, sát đến mức gần như chạm.

Anh lùi lại nửa bước, giọng trở lại điềm tĩnh:

“Từ mai, cô làm việc trực tiếp với tôi. Không qua trung gian.”

“Vì sao?”

“Vì tôi không thích người khác xen vào giữa.”

Anh nói xong, quay lưng bước đi. Cánh cửa sắt nặng nề khép lại sau lưng anh, để lại cô đứng một mình trong không gian lạnh buốt.

Cô nhìn theo bóng anh, lòng ngổn ngang.

Phản bội. Tin tưởng. Thử thách.

Ba chữ ấy hòa vào nhau như một lưới tơ vô hình, quấn chặt lấy cô.

Và cô nhận ra — trong ván cờ này, có lẽ cả hai đã đều đặt cược nhiều hơn những gì họ nghĩ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×