Sự cưng chiều của anh tới quá đột ngột, có một nháy mắt tôi còn cảm thấy có thể anh cũng thích tôi.
Nhưng chỉ là một nháy mắt mà thôi, rất nhanh tôi đã tỉnh táo lại.
Con gái của một tài xế mà dám mơ tưởng thiếu gia nhà mình thích mình.
Tôi đúng là si tâm vọng tưởng.
Mì Trì Lân nấu rất ngon, tuy thanh đạm nhưng hương vị lại đậm đà.
Tôi ăn hết sạch cả bát.
…
Trì Lân rất bận, trong đồn có việc, nửa đêm mà anh vẫn phải đi tăng ca.
Chuyện tôi bị tố cáo đến đồn cảnh sát là do Từ Thanh Nhu làm.
Đang đêm đang hôm lại bị bắt lên đồn, lại còn gặp Trì Lân, đúng là quá mất mặt.
Cục tức này, tôi nuốt không trôi.
Tôi trực tiếp đi tìm Từ Thanh Nhu.
Từ Thanh Nhu làm việc ở nhà hát, là cô con dâu tốt vừa có gia cảnh khá giả lại có công việc ổn định trong mắt mẹ chồng tôi.
Đáng tiếc là ông cụ lại không thích Từ Thanh Nhu.
Từ Thanh Nhu rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, rõ ràng cô ta không ngờ tới tôi lại tìm đến tận cơ quan của cô ta.
“Sao, sao cô lại đến đây?”
“Từ Thanh Nhu, cô còn giả ngây giả ngô gì nữa, việc tố cáo tôi viết truyện có nội dung không lành mạnh là do cô làm đúng không?”
Tôi trực tiếp chất vấn Từ Thanh Nhu.
Từ Thanh Nhu không chịu thừa nhận: “Cô nói bậy bạ gì thế, tôi tố cáo cô cái gì? Tự cô viết truyện có vấn đề, bị bắt rồi lại chạy đến đây gây sự với tôi.”
“Ô, không phải cô tố cáo, vậy sao cô biết tôi bị bắt?”
Tôi cười khẩy một tiếng.
Việc tôi bị gọi đến đồn cảnh sát để phối hợp điều tra, ngoài tôi và Trì Lân ra thì không còn ai biết nữa.
Vậy nên, chắc chắn là Từ Thanh Nhu đã tố cáo tôi.
Người bình thường không biết tôi viết truyện.
Từ Thanh Nhu có quan hệ tốt với em chồng tôi, chắc chắn em chồng tôi đã kể chuyện của tôi cho Từ Thanh Nhu nghe.
Sau đó cô ta đã chạy đi tố cáo tôi.
“Tôi nghe người ta nói vậy thôi, Đường Dư, tự cô có vấn đề đừng chạy đến đây gây sự với tôi, coi chừng tôi gọi bảo vệ đuổi cô ra ngoài.”
Tôi nhìn vẻ đắc ý của Từ Thanh Nhu, trực tiếp gửi cho cô ta ảnh chụp màn hình đoạn chat đã được tôi in ra.
Bên trên là kế hoạch của em chồng tôi và Từ Thanh Nhu, muốn khiến tôi thân bại danh liệt, để ông nội đuổi tôi khỏi nhà họ Trì.
Tiếc là em chồng tôi quá ngốc, lại gửi tin nhắn vào WeChat của tôi.
Khi nhìn đoạn chat trên màn hình, sắc mặt Từ Thanh Nhu tái mét.
Chắc hẳn cô ta không thể nào ngờ được em chồng tôi lại gửi tin nhắn cho tôi.
Từ Thanh Nhu vốn luôn giỏi ăn nói, nếu không có bằng chứng xác thực, tôi sẽ không đến tận cơ quan của cô ta để tìm cô ta.
“Từ Thanh Nhu, cô đúng là đồ trơ trẽn, cô muốn tôi bị đuổi khỏi nhà họ Trì? Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không ly hôn với Trì Lân đâu.”
Tôi nói thẳng với Từ Thanh Nhu.
Lời vừa dứt đã thấy có bóng người đứng ở cửa.
Vẫn là bộ cảnh phục quen thuộc ấy, càng tôn lên vẻ đẹp trai tuấn tú của anh.
Là Trì Lân.
Tôi không ngờ Trì Lân lại đến đây.
Nghĩ lại, đúng là quá nực cười, Từ Thanh Nhu là “bạch nguyệt quang” của Trì Lân.
Nếu không phải ông nội ép Trì Lân cưới tôi, thì bây giờ người được gả vào nhà họ Trì, được trở thành bà Trì, đã là Từ Thanh Nhu rồi.
Trì Lân chuyển công tác đi nơi khác một năm, hiện tại trở về, việc đầu tiên anh làm đương nhiên là đến thăm Từ Thanh Nhu.
Trong đáy mắt Từ Thanh Nhu ánh lên vẻ vui sướng khi nhìn thấy Trì Lân, trên mặt cũng đổi ngay thành vẻ thẹn thùng bẽn lẽn.
Cô ta bước nhanh về phía Trì Lân, dịu dàng gọi một tiếng: “Trì Lân, anh đến rồi à?”
Một câu “Trì Lân, anh đến rồi à?” thay vì “Trì Lân, anh về rồi à?”.
Quá rõ ràng.
Trì Lân và Từ Thanh Nhu đã gặp nhau từ trước.
Chồng tôi, từ nơi khác trở về, tôi phải đến đồn cảnh sát mới gặp được anh.
Còn Từ Thanh Nhu lại đã gặp anh từ lâu rồi.
Thảo nào cô ta lại có thể hùng hồn cùng em chồng tôi lên kế hoạch đuổi tôi ra khỏi nhà họ Trì như vậy.
Còn tôi lại vô liêm sỉ đứng đây đối đầu với Từ Thanh Nhu, còn khẳng định là sẽ không ly hôn với Trì Lân.
Trong lòng tôi đau như dao cắt.
Tôi ngẩng đầu nhìn Trì Lân.
Chưa đợi tôi lên tiếng, Từ Thanh Nhu đã ấm ức kể lể với Trì Lân.
“Trì Lân, Đường Dư thật quá đáng, cô ta dám chạy đến cơ quan của em gây sự, làm em mất mặt.” Vẻ nũng nịu của Từ Thanh Nhu thật khiến người ta thương xót.
Trì Lân cau mày, anh không nhìn Từ Thanh Nhu mà vươn tay lấy đoạn chat tôi đã dùng để chất vấn Từ Thanh Nhu.
“Có phải cô đã chạy đến đồn cảnh sát tố cáo cô ấy không?” Trì Lân lạnh lùng hỏi.
Từ Thanh Nhu cười gượng gạo: “Đúng, là Trì Mạn kêu em làm, nhưng đúng là Đường Dư đã viết truyện có nội dung không lành mạnh thật, anh hoàn toàn không biết cô ta...”
“Vụ án của cô ấy do tôi điều tra, cô ấy không viết những thứ đó.” Trì Lân ngắt lời Từ Thanh Nhu.
Sắc mặt Từ Thanh Nhu hơi tái đi, cô ta còn định biện minh điều gì đó với Trì Lân, nhưng Trì Lân đã mở miệng trước:
“Sau này đừng làm những chuyện vô bổ đó nữa, ông nội rất quý cô ấy, nếu cháu dâu bảo bối của ông bị bắt nạt, luật sư của nhà họ Trì không phải lũ ăn hại, nói không chừng cô sẽ mất việc, gia đình cô cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Mặt Từ Thanh Nhu xanh mét đi.
Ai cũng biết, ông cụ quý tôi hơn cả mấy đứa cháu nội cháu ngoại của nhà họ Trì.
Từ Thanh Nhu càng hiểu rõ điều đó hơn ai hết.
Ngày trước, ông cụ đã chỉ vào tôi và nói rằng, vợ của Trì Lân chỉ có thể là tôi.
Không ai có thể thay đổi được điều đó.
Trừ khi nhà con cả từ bỏ tất cả tài sản cùng với cổ phần của nhà họ Trì.
Dù mẹ chồng và em chồng tôi có phản đối, có không thích tôi đến đâu, có cảm thấy con gái của một tài xế không xứng gả cho Trì Lân tới mức nào đi chăng nữa, cũng đều phải nhường bộ vì cổ phần và tài sản.
Từ Thanh Nhu vu khống tôi.
Nếu ông cụ biết chuyện này chắc chắn sẽ không tha cho cô ta.
Tôi nhìn Trì Lân, nghe anh bênh vực tôi.
Thật ra, tôi không quan tâm người khác nghĩ gì, điều tôi để ý là cách Trì Lân nhìn nhận về tôi.