Đêm hôm ấy, Linh không thể ngủ. Cảm giác bất an vẫn đeo bám cô kể từ sau khi tìm ra manh mối về kẻ theo dõi. Ánh đèn phố lấp lánh ngoài cửa sổ nhưng trong lòng cô, mọi thứ tối tăm và nguy hiểm. Cô biết rõ: kẻ thù sẽ không chậm trễ, và đêm nay là lúc nguy hiểm trực tiếp bủa vây.
Cô hít một hơi thật sâu, tập trung vào năng lượng xung quanh. Mọi áp lực, lo lắng, và sợ hãi len lỏi trong căn phòng đều khiến cô căng thẳng. Nhưng Linh đã học cách kiểm soát, cô cảm nhận được nỗi sợ hãi của chính mình – không để nó chi phối hành động.
Khi đồng hồ điểm 11 giờ đêm, một tiếng động nhẹ vang lên từ cửa sổ phòng khách. Linh lập tức cảm nhận có người lạ đang xâm nhập. Trực giác nhắc nhở cô: Không được để hắn bất ngờ. Phải sử dụng sức mạnh tâm lý và tinh thần.
Huy xuất hiện từ bóng tối bên ngoài, ánh mắt sắc bén: “Cô ổn chứ?”
Linh gật, tim đập mạnh: “Tôi cảm nhận hắn… nhưng chưa biết hắn dự định gì.”
Chưa kịp định thần, một bóng đen vụt qua cửa sổ, và kẻ tấn công tiến vào phòng. Linh lập tức dùng sức mạnh tâm lý, cố gắng cảm nhận nỗi sợ hãi, hoảng loạn, và cả sự nóng nảy trong cơ thể hắn. Cô nhận ra hắn thiếu kiềm chế, dễ bị dự đoán, nhưng đồng thời cực kỳ nguy hiểm.
Huy nhanh chóng lao tới, chặn đường hắn. Ánh mắt họ giao nhau, một sự phối hợp vô hình hình thành – Linh dùng sức mạnh tâm lý, Huy dùng kỹ năng phản ứng nhanh. Kẻ tấn công bất ngờ bị phân tán, mất đi nhịp điệu, nhưng hắn không từ bỏ, lao vào lần nữa.
Linh hít sâu, tập trung toàn bộ năng lượng: truyền cảm giác sợ hãi nhưng đồng thời cảnh báo mạnh mẽ vào tâm trí hắn: Dừng lại, tôi biết cậu đang làm gì. Áp lực tâm lý khiến hắn giật mình, bước lùi lại, nhưng vẫn cố gắng tiến tới.
Huy lao tới, dùng động tác nhanh nhẹn chặn hắn, tạo cơ hội cho Linh tiếp cận. Cô dùng trực giác, cảm nhận điểm yếu trong hành động kẻ thù, dẫn hắn ra khỏi vị trí thuận lợi, ép hắn vào góc. Huy thì khéo léo ngăn chặn mọi phản công.
Một lúc sau, kẻ tấn công nhận ra mình không thể tiến thêm, hoảng sợ lùi bước, rồi bỏ chạy ra ngoài. Linh và Huy đứng đó, tim vẫn đập nhanh, cơ thể căng thẳng nhưng ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
Huy đặt tay lên vai Linh, giọng trầm nhưng dịu: “Cô đã làm tốt. Không chỉ kiểm soát nỗi sợ hãi của hắn, mà còn giữ bình tĩnh tuyệt đối. Đây là lần đầu tiên hắn tấn công trực tiếp, và cô đã thành công.”
Linh thở dài, ánh mắt dịu lại: “Tôi… tôi chưa bao giờ trải qua tình huống nào căng thẳng đến vậy. Nhưng tôi cảm thấy mạnh mẽ hơn, nhờ có anh.”
Cả hai ngồi lại, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt căng thẳng nhưng tràn đầy quyết tâm. Huy nhắc nhở: “Nguy hiểm vẫn còn đó. Hắn sẽ quay lại, và có thể còn tinh vi hơn. Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng mọi lúc.”
Linh gật, tay run run nhưng quyết tâm: “Tôi sẽ luyện tập nhiều hơn. Tôi sẽ không để hắn lợi dụng khả năng của mình nữa.”
Buổi sáng hôm sau, Linh ghi nhật ký, viết lại chi tiết vụ đêm qua: cảm giác áp lực, cách cô dùng sức mạnh tâm lý, sự phối hợp với Huy, và cả những bài học rút ra. Cô nhận ra rằng trải nghiệm này không chỉ giúp cô tiến bộ về mặt năng lực, mà còn gắn kết hơn với Huy – người luôn bên cạnh cô, bảo vệ và tin tưởng.
Nhìn ra cửa sổ, Linh thầm nhủ: Đêm nguy hiểm đã qua, nhưng kẻ thù vẫn rình rập đâu đó. Tôi sẽ không sợ hãi, tôi sẽ luyện tập, kiểm soát sức mạnh, và bảo vệ bản thân. Huy sẽ ở bên tôi, và chúng tôi sẽ đối mặt tất cả thử thách cùng nhau.
Cảm giác sợ hãi ban đầu đã chuyển thành sức mạnh và quyết tâm. Linh biết rằng, từ đây, mỗi bước đi đều sẽ đưa cô tiến gần hơn đến sự thật về kẻ theo dõi, những vụ án bí ẩn, và cả bản thân – mạnh mẽ, can đảm và không ngừng trưởng thành.