Sáng hôm ấy, Linh thức dậy với một cảm giác vừa hứng khởi vừa căng thẳng. Sau đêm nguy hiểm, cô hiểu rõ rằng kẻ theo dõi không chỉ là một tên tội phạm đơn lẻ mà còn có mối liên hệ tinh vi với những vụ án gần đây. Trực giác mạnh mẽ mách bảo rằng hôm nay sẽ có một manh mối quan trọng hé lộ bí ẩn.
Tại văn phòng, Huy đã chờ sẵn, ánh mắt nghiêm nghị. “Hôm nay cô sẽ được đối mặt với một manh mối quan trọng. Nó có thể thay đổi mọi suy đoán của chúng ta về kẻ theo dõi.”
Linh hít sâu, cảm giác hồi hộp trỗi dậy: Mỗi bước tiến gần sự thật là một thử thách, nhưng tôi phải làm được.
Huy dẫn Linh đến một kho lưu trữ cũ, nơi các vụ án trước từng được ghi nhận. Bụi phủ dày, không khí ẩm ướt, nhưng Linh ngay lập tức cảm nhận năng lượng còn sót lại của các nạn nhân – sự sợ hãi, lo lắng, và cả sự tuyệt vọng. Cô hít sâu, tập trung toàn bộ khả năng tâm lý để đọc dòng cảm xúc này.
Trong kho lưu trữ, Linh tìm thấy một tập hồ sơ bị bỏ quên. Khi mở ra, cô phát hiện các bản ghi âm, hình ảnh và ghi chú tinh vi về từng vụ án – tất cả đều có điểm chung mà trước đây cô chưa nhận ra: một mẫu hành vi lặp lại của kẻ theo dõi, một dấu hiệu tinh vi mà chỉ người nhạy cảm mới nhận ra.
Huy đứng bên, theo dõi ánh mắt cô khi quét qua các hồ sơ. “Cô cảm thấy gì?” anh hỏi.
Linh nhắm mắt, tập trung vào cảm xúc còn sót lại trong hồ sơ. “Có một mô thức… hắn luôn xuất hiện gần hiện trường, nhưng tinh vi đến mức không ai nhận ra. Và… có một manh mối dẫn đến danh tính thật của hắn.”
Huy nheo mắt, ánh mắt lóe lên sự nể phục. “Thật sao? Nếu đúng, đây là bước ngoặt lớn.”
Linh mở mắt, tay run run nhưng đầy quyết tâm. Cô chỉ cho Huy một bản ghi chú nhỏ, với ký hiệu tinh vi mà kẻ theo dõi để lại như một dấu vết vô tình. Khi kết hợp với các vụ án khác, nó hé lộ một chi tiết quan trọng – kẻ theo dõi từng là một nhân viên trong các cơ quan liên quan, có kiến thức sâu rộng về tâm lý con người và hành vi tội phạm.
Huy thở dài, giọng trầm: “Vậy ra hắn không phải tội phạm thông thường. Hắn dùng khả năng của người khác và kỹ năng của mình để thao túng mọi thứ. Nhưng bây giờ, nhờ cô, chúng ta có thể lần theo dấu vết.”
Buổi chiều, Linh và Huy cùng nhau phân tích toàn bộ hồ sơ. Linh dùng sức mạnh tâm lý để cảm nhận nỗi sợ hãi, lo lắng và những giấu giếm tinh vi từ các nạn nhân và nhân chứng. Nhờ đó, họ xác định được khu vực mà kẻ theo dõi thường xuất hiện, các hành động mà hắn ưu tiên, và cả những sơ hở hắn để lại vô tình.
Huy đặt tay lên vai cô, giọng dịu nhưng nghiêm nghị: “Cô vừa gỡ được một nút thắt quan trọng. Nhưng cần thận trọng, vì khi hắn phát hiện mình bị theo dõi, mọi thứ sẽ trở nên nguy hiểm hơn.”
Linh gật, cảm giác hồi hộp xen lẫn tự tin: “Tôi sẽ chuẩn bị. Tôi không muốn hắn lợi dụng sức mạnh của mình nữa.”
Trên đường về, Linh cảm nhận một áp lực nhẹ – kẻ theo dõi vẫn đang quan sát, nhưng bây giờ cô đã nắm trong tay manh mối quan trọng để lần đầu tiên tiếp cận danh tính hắn. Cô biết rằng hành trình phía trước sẽ khó khăn, nhưng nhờ Huy ở bên, cô không còn cảm thấy cô đơn.
Buổi tối, Linh ghi nhật ký, viết lại mọi chi tiết về manh mối vừa phát hiện, cách cô phân tích cảm xúc các nạn nhân, và những dự đoán về hành vi của kẻ theo dõi. Cô nhận ra rằng hôm nay, cô không chỉ tiến gần hơn đến sự thật mà còn trưởng thành hơn về mặt tinh thần và kỹ năng tâm lý.
Ngồi trước cửa sổ, nhìn ánh đèn thành phố lấp lánh, Linh thầm nhủ: Hắn vẫn rình rập đâu đó, nhưng tôi sẽ không sợ hãi. Tôi sẽ luyện tập, kiểm soát sức mạnh, và chuẩn bị đối mặt với mọi thử thách. Huy sẽ luôn ở bên, và cùng nhau, chúng tôi sẽ lần theo dấu vết cuối cùng.