Sáng hôm sau, Linh thức dậy với cảm giác vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Những ngày gần đây, cô nhận ra sức mạnh tâm lý không chỉ hữu ích mà còn nguy hiểm, đặc biệt khi có kẻ đang theo dõi cô. Nhưng trực giác thúc giục cô: Phải luyện tập để kiểm soát khả năng, để hiểu nỗi sợ hãi của người khác và chính bản thân mình.
Đến văn phòng, Linh nhận được tin nhắn từ Huy:
"Hôm nay có một thử thách đặc biệt. 2 giờ chiều, đến trạm xe buýt cũ gần trung tâm. Hãy chuẩn bị tinh thần."
Linh cảm thấy tim mình đập mạnh. Một “thử thách đặc biệt”? Cô chưa biết chuyện gì đang chờ đợi, nhưng cảm giác hứng thú xen lẫn lo lắng trỗi dậy.
Đúng 2 giờ, Linh có mặt tại trạm xe buýt cũ. Huy đứng đợi cô, dáng vẻ nghiêm nghị nhưng ánh mắt lóe lên sự tinh nghịch hiếm thấy. “Chào Linh. Hôm nay, tôi sẽ thử sức cô với một trò chơi tâm lý,” anh nói.
Linh nhíu mày: “Trò chơi tâm lý? Ý anh là…?”
Huy mỉm cười: “Cô sẽ phải đọc cảm xúc của ba người tôi đã chuẩn bị sẵn, tất cả đều có nỗi sợ hãi riêng. Nhiệm vụ của cô là tìm ra ai đang nói dối, ai lo lắng thật sự, ai chỉ giả vờ.”
Linh hít một hơi sâu, tim đập mạnh. Đây là lần đầu tiên cô phải dùng sức mạnh tâm lý trong một thử thách có mục đích và giới hạn. Cô vừa lo, vừa háo hức.
Huy dẫn cô đến ba người đàn ông đứng gần trạm xe buýt. Một người trông căng thẳng, một người bình thản nhưng ánh mắt lấp ló nghi ngờ, người còn lại có vẻ lo lắng nhưng cố gắng che giấu. Linh bước tới, nhắm mắt, tập trung vào cảm giác của từng người.
Người thứ nhất: nỗi sợ hiện rõ qua nhịp tim nhanh và cử động tay run rẩy. Linh nhẹ nhàng cảm nhận, phát hiện anh ta sợ bị phát hiện đang che giấu điều gì đó.
Người thứ hai: bình thản bề ngoài, nhưng Linh nhận ra lo lắng len lỏi qua ánh mắt và hơi thở. Cô hiểu rằng người này đang giả vờ bình tĩnh, nhưng thực ra rất căng thẳng.
Người thứ ba: sợ hãi nhẹ nhàng, không giấu, nhưng nỗi sợ ấy là về điều khác, không liên quan trực tiếp đến trò chơi.
Linh mở mắt, thở ra: “Người thứ nhất đang che giấu, người thứ hai giả vờ bình tĩnh, người thứ ba sợ nhưng không liên quan.”
Huy nhìn cô, ánh mắt lóe lên sự nể phục: “Chính xác. Cô vừa dùng trực giác và khả năng tâm lý để phân tích ba trạng thái cảm xúc khác nhau. Không phải ai cũng làm được.”
Linh mỉm cười, tim đập nhanh. Cô cảm nhận được sự hài lòng xen lẫn hồi hộp: mỗi lần sử dụng khả năng, cô vừa vui vì hiểu người khác, vừa lo sợ nếu kiểm soát không tốt.
Huy đặt tay lên vai cô, giọng trầm: “Nhưng trò chơi này chỉ là bước đầu. Trong thực tế, kẻ xấu sẽ tinh vi hơn, cảm xúc sẽ phức tạp hơn. Cô phải luyện tập nhiều hơn.”
Buổi chiều, Huy đưa Linh đi qua một con hẻm nhỏ, nơi một vụ trộm nhỏ vừa xảy ra. Linh bước vào, cảm nhận nỗi lo lắng, hoảng sợ, hối hận và căng thẳng từ những người liên quan. Cô tập trung, dùng sức mạnh tâm lý để trấn an họ, giúp họ kể ra sự thật về vụ việc.
Khi vụ việc được giải quyết, Linh nhìn Huy, vừa tự hào vừa lo lắng: “Mỗi lần dùng sức mạnh, tôi cảm thấy vừa vui vừa mệt. Nó giống như… tôi đang sống thay cảm xúc của người khác.”
Huy gật, ánh mắt dịu dàng: “Đúng. Nhưng chính vì vậy, cô phải biết kiểm soát. Khả năng này là món quà, nhưng cũng là trách nhiệm. Cô càng hiểu người khác, cô càng phải hiểu chính mình.”
Trên đường về, Linh và Huy đi bộ bên nhau, ánh nắng chiều chiếu qua mái tóc, tạo nên một khung cảnh vừa ấm áp vừa căng thẳng. Huy hỏi: “Cô cảm thấy thế nào sau trò chơi tâm lý hôm nay?”
Linh mỉm cười: “Vừa thú vị, vừa lo lắng. Nhưng tôi muốn luyện tập tiếp. Tôi muốn biết mình có thể giúp bao nhiêu người, và bảo vệ chính mình như thế nào.”
Huy nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng sắc bén: “Tôi sẽ đồng hành cùng cô. Nhưng nhớ, không ai ngoài cô có thể cảm nhận nỗi sợ hãi như thế này. Đừng để kẻ xấu lợi dụng khả năng của mình.”
Buổi tối, Linh ghi nhật ký, tay run run khi viết lại mọi chi tiết trong ngày: trò chơi tâm lý, vụ trộm nhỏ, cách cô kiểm soát cảm xúc và nỗi sợ hãi của người khác, và cả mối quan hệ với Huy. Cô nhận ra một điều chắc chắn: hành trình luyện tập sức mạnh tâm lý và đối mặt với nguy hiểm chưa bao giờ dễ dàng, nhưng nhờ Huy, cô tin rằng mình sẽ trưởng thành, mạnh mẽ hơn và hiểu rõ giá trị sức mạnh của bản thân.
Cô nhìn ra cửa sổ, ánh đèn thành phố lấp lánh, tự nhủ: Kẻ đang rình rập tôi sẽ không dễ dàng đạt được mục đích. Tôi sẽ không sợ hãi nữa. Và tôi sẽ học cách kiểm soát sức mạnh của mình, để bảo vệ chính mình và những người xung quanh.