trí tuệ bóng đêm

Chương 4: Ván cờ trong bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phòng làm việc của sở cảnh sát rực ánh sáng trắng. Trên bảng lớn, Lâm Khang đã dán hàng loạt bức ảnh, sơ đồ, và chuỗi số kỳ lạ:

10 → 1

27 → 9

32 → 16

Dòng chữ Bóng Đêm được viết to bằng bút đỏ, ngay chính giữa như một điểm hội tụ.

“Các anh thấy không?” Khang nói, mắt không rời khỏi những con số. “Hắn đang xây dựng một hệ thống mật mã riêng. Mỗi nạn nhân không chỉ là một người chết, mà còn là một quân cờ trong ván cờ trí tuệ.”

Một sĩ quan trẻ thắc mắc: “Nhưng tại sao lại là những con số này? Ý nghĩa là gì?”

Khang im lặng. Anh cầm bút, viết nhanh trên bảng:

10 → 1 (chênh lệch 9)

27 → 9 (chênh lệch 18)

32 → 16 (chênh lệch 16)

“Đây là dạng quy đổi theo phép chia hoặc phân đôi. 32 chia 2 bằng 16. Nếu thế, 10 chia 10 thành 1, 27 chia 3 thành 9. Hắn dùng nhiều cách khác nhau, nhưng kết quả luôn là con số nhỏ hơn, hợp lý.”

Một thanh tra chau mày: “Ý anh là… đây là chuỗi mật mã toán học?”

Khang gật. “Chính xác. Và mỗi con số không chỉ để chơi, nó gắn liền với vị trí, thời gian, hoặc con người cụ thể.”

Anh viết thêm dòng mới: “32 → 16: tầng 32 → nạn nhân thứ 2.”

Cả phòng im phăng phắc.

Buổi tối, Khang một mình trở về căn hộ. Trời mưa nặng hạt, gió quất vào cửa kính. Anh ngồi trên ghế, mở laptop xem lại hồ sơ của Trần Duy Khải.

Khải từng là thiên tài toán học, nhưng tuổi thơ lại đầy bi kịch. Cha bỏ đi, mẹ mắc bệnh tâm thần. Cậu bé sống gần như cô lập, chỉ tìm thấy niềm vui trong những con số. Đến năm mười hai tuổi, Khải tham gia các kỳ thi quốc tế, đoạt nhiều giải thưởng, được ca ngợi như “Einstein mới của Việt Nam.” Nhưng chỉ vài năm sau, báo chí im bặt. Tất cả kết thúc bằng vụ cháy phòng thí nghiệm Aegis — nơi Khải đang nghiên cứu.

Xác không tìm thấy.

Hồ sơ khép lại.

Nhưng giờ, hắn trở lại, với một trí tuệ đã bị bóp méo bởi hận thù và cô độc.

Điện thoại rung. Một email mới gửi đến hòm thư bảo mật của Khang. Địa chỉ gửi là một chuỗi ký tự ngẫu nhiên, không thể truy dấu.

Chủ đề: Ván cờ trong bóng tối

Nội dung:

Anh đã giải được một phần. Nhưng như thế chưa đủ.

Tôi gửi anh một mê cung số học. Nếu anh tìm ra lối thoát, sẽ cứu được một người. Nếu không… anh sẽ phải chứng kiến cái chết ngay trước mắt.

81 → ?

64 → ?

49 → ?

36 → ?

Anh có 12 tiếng. Hẹn gặp lại, Thám tử Lâm Khang.

Khang siết chặt điện thoại. Đây không chỉ là lời thách thức, mà là trận “đấu trí” đầu tiên.

Anh ghi nhanh ra giấy: 81, 64, 49, 36. Tất cả đều là số chính phương. 81 = 9², 64 = 8², 49 = 7², 36 = 6². Nếu quy đổi theo căn bậc hai, ta có 9, 8, 7, 6.

Nhưng 9, 8, 7, 6 thì để làm gì? Anh thử gắn vào chữ cái: I, H, G, F. Một chuỗi ngược. F – G – H – I.

“Đây là tọa độ,” anh thì thầm. “Hắn đang chỉ ra một vị trí.”

Sáng hôm sau, Khang báo cáo với cấp trên. Nhưng ban chỉ huy không đồng ý mở rộng lực lượng vì cho rằng đây chỉ là “trò đùa.”

“Không có nạn nhân, không có hiện trường, không thể huy động toàn thành phố chỉ vì vài con số.”

Khang bực dọc bỏ ra ngoài. Anh biết mình chỉ còn một cách: tự mình theo dấu.

Anh đến trường đại học cũ, nơi từng có phòng thí nghiệm Aegis. Thư viện lưu trữ còn bản đồ cũ, các tòa nhà đánh số bằng chữ cái. F, G, H, I — chính là dãy phòng thí nghiệm bị bỏ hoang sau vụ cháy.

Tim anh đập nhanh. Hắn muốn kéo anh về nơi tất cả bắt đầu.

Buổi chiều, Khang một mình bước vào khuôn viên bỏ hoang. Cỏ mọc cao ngang gối, tường nứt loang lổ. Anh đi qua dãy hành lang dài, dừng trước cánh cửa gỉ sét ghi chữ Phòng thí nghiệm G.

Cửa hé mở. Bên trong tối om.

Anh bật đèn pin.

Trên tường loang lổ vết cháy, bàn ghế gãy nát. Nhưng ngay giữa phòng là một chiếc hộp gỗ đặt ngay ngắn.

Khang chậm rãi tiến lại, mở nắp. Bên trong không phải bom, không phải bẫy, mà là một chiếc máy ghi âm. Anh ấn nút.

Giọng đàn ông vang lên, trầm ấm, bình thản:

“Chào anh, thám tử Lâm Khang. Anh đã đi đúng hướng. Đây là nơi tôi đã chết mười năm trước — hoặc ít nhất là họ nghĩ thế. Nhưng tôi đã sống, sống để chứng kiến sự thật: những kẻ quyền lực đã thiêu rụi cả đời tôi chỉ vì tôi từ chối trở thành công cụ cho họ.

Họ muốn trí tuệ của tôi. Họ muốn biến tôi thành cỗ máy. Tôi từ chối. Và cái giá là mẹ tôi chết trong lửa. Từ đó, tôi biết: công lý không tồn tại. Chỉ có trí tuệ mới là vũ khí thật sự.

Anh và tôi… chúng ta giống nhau nhiều hơn anh nghĩ. Chỉ khác một điều: tôi chọn bóng đêm.”

Máy ghi âm tắt.

Khang đứng lặng, tay run nhẹ. Lời nói như lưỡi dao cắt sâu. Hắn không phải kẻ giết người đơn thuần. Hắn là nạn nhân của một bi kịch, biến thành hung thủ để trả thù cả thế giới.

Ngay lúc đó, điện thoại anh rung. Một tin nhắn mới:

“Anh còn 3 tiếng. Nếu không tìm ra ‘chữ số còn thiếu,’ sẽ có một người chết ngay tại trung tâm thành phố.”

Khang hít sâu, đầu óc xoay vòng. “Chữ số còn thiếu” — đó chính là dấu hỏi trong chuỗi 81, 64, 49, 36. 9, 8, 7, 6… tiếp theo sẽ là 5. Nghĩa là 25.

Anh viết ra giấy: 25.

“25 là E. Trung tâm thành phố, tòa nhà E?”

Không chần chừ, anh phóng xe đến khu thương mại Epsilon — tòa nhà có ký hiệu E nổi bật ngay giữa quảng trường thành phố.

Khi tới nơi, đồng hồ chỉ còn 15 phút. Khang lao lên tầng cao. Đám đông chen chúc mua sắm, không ai biết hiểm họa đang kề cận.

Trong một gian hàng trống, anh tìm thấy một chiếc vali đặt giữa phòng. Đèn đồng hồ nhấp nháy đỏ.

“Bom.”

Anh quỳ xuống, mồ hôi vã ra. Nhưng khi mở vali, bên trong không phải thuốc nổ mà là… một con búp bê mặc váy trắng. Trên ngực búp bê gắn tờ giấy:

“Tốt lắm, thám tử. Anh đã cứu được họ. Nhưng anh vẫn chưa hiểu: trong ván cờ này, người chơi không chỉ có anh và tôi. Hãy tìm ‘Kẻ Thứ Ba’ trước khi quá muộn.”

Khang nắm chặt tờ giấy. Tim anh đập dồn dập. “Kẻ Thứ Ba” — nghĩa là ngoài hắn và Khang, còn một thế lực khác nhúng tay.

Một thế lực mà ngay cả Bóng Đêm cũng phải dè chừng.

Trò chơi không chỉ là săn lùng hung thủ. Đây là cuộc chiến ba chiều, nơi mỗi bước đi đều có thể dẫn đến máu đổ.

Và ván cờ trong bóng tối vừa thực sự bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×