Thành phố dậy sớm bằng mùi bánh mì nóng và tiếng còi xe bồn chở xăng rì rầm ngoài đại lộ. Lâm Khang ngồi trong phòng làm việc, ly cà phê nguội từ lúc nào. Trên bảng trắng, những mũi tên và con số chằng chịt như mạng lưới mạch máu: 10→1, 27→9, 32→16, 81→9, 64→8, 49→7, 36→6… Bên dưới, một dòng chữ đỏ mới được thêm đêm qua: “KẺ THỨ BA”.
Anh biết mình đang đứng giữa hai lưỡi dao. Một lưỡi là Bóng Đêm — thiên tài cô độc, lạnh lùng, biến thành hung thủ của những trò chơi trí tuệ. Lưỡi còn lại vô hình hơn, mềm mại hơn, nhưng nguy hiểm gấp bội: một thế lực đủ sức để Khải phải cảnh giác, đủ dài để trùm bóng lên cả cảnh sát và truyền thông mà không để lại gợn sóng.
Chuông điện thoại reo. Giọng trực ban khản đặc vì thiếu ngủ:
“Thám tử, có một cuộc gọi nặc danh. Người ta nói… nếu anh muốn cứu người, hãy đến cầu Nhật Quang trước 8:30. Hiện giờ là 7:42.”
“Ghi âm lại chưa?”
“Có. Đang gửi vào hộp thư bảo mật của anh.”
“Thông báo đội hiện trường. Gặp nhau dưới chân cầu, phía đầu Đông.”
Khang nắm chìa khóa, lao ra khỏi phòng, lòng bàn tay ướt mồ hôi. Anh ghét những cuộc đua với thời gian. Chúng quá dễ biến con người thành máy phản xạ, còn hung thủ thì ung dung ở đằng sau kéo dây.
Cầu Nhật Quang nằm chắn ngang dòng sông sẫm màu như một nhát cắt thép lạnh. Gió sớm mang mùi ẩm của rong và muối. Đồng hồ trên tay Khang nhảy 8:05 khi anh phanh gấp bên lề, bật đèn cảnh báo. Một nhóm cảnh sát đã có mặt, căng dây chắn, đẩy lùi những người hiếu kỳ. Dưới dầm cầu, hình dáng ai đó gục bên thanh thép.
“Xác nhận nạn nhân?” Khang hỏi khi bước tới, chiếc áo khoác dài quất vào bắp chân.
“Nam, khoảng 35–40, trang phục công sở, cà vạt xanh. Không giấy tờ tùy thân. Có vết siết ở cổ, tương tự vụ Giang. Không dấu vết vật lộn. Thời gian tử vong sơ bộ 7:30–7:40.”
“Thông điệp?”
“Có.” Viên kỹ thuật nâng một túi nylon: bên trong là một mảnh bìa trắng, chữ đen gọn gàng: “8:30”.
Khang nhìn đồng hồ. 8:12. Hung thủ cho anh một khoảng trễ mười tám phút — đủ để đến, đủ để bất lực.
“Lục soát khu vực,” Khang nói, giọng thấp và dứt. “Tìm mọi camera hướng về cầu, mọi xe dừng lạ trong khung 7:00–8:00. Kiểm tra lịch bảo trì hệ thống giám sát giao thông — tôi không muốn lại có ‘mười phút’ biến mất.”
Anh ngồi xuống cạnh nạn nhân. Gương mặt người đàn ông bình thản đến đáng sợ; như thể anh ta ngủ quên trên dầm cầu, không hề biết cái chết đã đến. Cà vạt xanh rêu, áo sơ mi trắng nhăn nhẹ ở vai. Bên tay trái, vệt sơn xám lấm tấm. Trên cổ tay phải có một vết hằn tròn mờ nhạt, kiểu như vòng đeo thẻ từ đã tháo.
Khang ra hiệu cho pháp y: “Lấy mẫu vết sơn. Gửi so khớp với dầm cầu và các công trường khu vực. Còn vết hằn cổ tay — tìm xem đơn vị nào dùng vòng thẻ kiểu đó.”
Một sĩ quan chạy đến, thở gấp: “Sếp, tụi em phát hiện camera giao thông trên trụ thứ ba bị che một miếng băng đen, đúng hướng dầm dưới. Lúc 7:19 có người trèo lên, 7:27 bỏ đi. Khuôn mặt bị che, đội mũ lưỡi trai.”
7:19… 7:27. Chín phút. Khang lạnh người. Hắn không còn cần mười nữa — con số chỉ là một trò khiêu khích. Bây giờ hắn điều chỉnh nhịp riêng, một bản nhạc không nốt nhưng ai cũng nghe thấy tiếng cười mỏng.
“Cho tôi ảnh trích xuất. Phóng đại bóng đổ. Bất cứ gì.”
“Rõ!”
Khang đứng dậy. Gió thốc mạnh, bạt áo anh về phía sau. Ở lần đầu, Bóng Đêm nhử anh bằng mật mã, bằng mồi búp bê. Lần này, hắn đặt một thân người dưới dầm cầu. Không còn bù nhìn, không còn khoảng trống để tưởng tượng. Máu đã thấm vào thép.
Anh nhìn mảnh bìa: 8:30. Con số không kèm mũi tên, không kèm quy đổi. Một giờ — một mốc. Hoặc… một khóa.
“Khóa… 8:30,” anh lẩm bẩm. “Giờ hay tọa độ? 8h30… 0830… 08–30…”
Ý nghĩ vừa lóe thì điện thoại rung. Email bảo mật: bản ghi âm cuộc gọi nặc danh. Khang đeo tai nghe, bật. Giọng đàn ông được bóp méo thành tiếng kim loại rỗng:
“8:30 là giờ anh sẽ đến. Tôi biết anh sẽ không thể đến kịp. Nhưng đừng hiểu lầm — đây không phải lỗi của anh. Đó là cấu trúc. Cấu trúc của trì hoãn, của phê duyệt, của quy trình. Anh biết người này làm ở đâu không? Anh ấy ký rất nhiều giấy phép. Một chữ ký chậm có thể giết nhiều người hơn một sợi dây.”
Giọng dừng lại, rồi tiếp, nhẹ như gió:
“Đặt câu hỏi đúng, thám tử. Ai là Kẻ Thứ Ba đứng sau các chữ ký?”
Bản ghi tắt. Khang nhìn cơ thể bất động trên dầm thép. “Ký rất nhiều giấy phép.” Vết hằn vòng thẻ. Vệt sơn xám. Người đàn ông này không phải dân vỉa hè. Là quản lý? Kiểm định? Cảng? Cầu đường?
Anh quay sang cấp dưới: “Tra soát tất cả viên chức liên quan cấp phép xây dựng, giao thông, cầu đường trong bán kính năm cây số. Ưu tiên người ở độ tuổi 35–45, sáng nay có lịch di chuyển qua cầu Nhật Quang.”
“Rõ!”
Pháp y gọi với: “Thám tử, có mùi dung môi công nghiệp trên cổ tay nạn nhân. Có thể là MEK hoặc toluene. Loại hay dùng để pha sơn, tẩy bề mặt.”
“Càng khớp.” Khang gật. “Anh ta làm nơi có sơn, có dung môi, dùng vòng thẻ.”
Điện thoại lại rung. Tin nhắn từ số vô danh quen thuộc:
“Lần này tôi không lấy mười phút của anh. Tôi trả lại. Hãy dùng nó để xem người ta ‘dọn dẹp’ nhanh đến mức nào.”
Ngay khi tin nhắn đến, một chiếc xe đen bóng đỗ cách đó năm mươi mét. Hai người đàn ông mặc thường phục bước xuống, chìa giấy “điều phối an toàn” có dấu đỏ, yêu cầu giải tỏa hiện trường nhanh vì “nguy cơ gây tắc cầu, mất an ninh”. Họ lịch sự, cười nhã, nói như rót mật. Nhưng con mắt không mỉm cười.
Khang nhìn dấu đỏ. Một con hạc nhỏ dập nổi nằm sâu trong mực — loại con dấu đặc biệt của Sở Hạ tầng và Phát triển Đô thị. Anh mỉm cười, dịu giọng: “Các anh cứ đứng đó vài phút. Chúng tôi sẽ bàn giao sau khi hoàn tất pháp y cơ bản.” Rồi anh quay đi, nói khẽ vào bộ đàm: “Chụp close-up dấu, mặt người và biển số xe. Không gây sự. Gửi cho Phòng Chống Tham Nhũng.”
Anh biết trò chơi đã mở thêm một cánh cửa. Kẻ Thứ Ba không phải bóng mờ vu vơ. Họ là mạng lưới, có giấy tờ, có thẩm quyền để đẩy cảnh sát ra khỏi bức tranh, có nụ cười thay vì nòng súng.
Và nạn nhân đầu tiên — người đàn ông vô danh bên dầm cầu — có thể là mắt xích họ muốn cắt bỏ.
Trưa, danh tính nạn nhân về tới bàn Khang: Phan Quang Vỹ, 38 tuổi, phó phòng cấp phép kết cấu thuộc Sở Hạ tầng. Nhà cách cầu Nhật Quang hai km. Thường đi làm bằng xe máy, sáng nay rời nhà lúc 7:05. Điện thoại tắt 7:26.
“Sổ cấp phép của Vỹ?” Khang hỏi.
“Đang xin lệnh.”
“Đừng xin. Dò qua báo cáo công khai, thông cáo, các dự án Vỹ ký trong sáu tháng.” Khang búng ngón tay. “Và kiểm tra camera khu nhà Vỹ — có ai chờ sẵn? Lịch sử liên lạc của Vỹ trong 48 tiếng: số lạ, số cơ quan, số người thân. Ưu tiên các cuộc gọi sau 22:00 đêm qua.”
Bốn mươi phút sau, bảng trắng dày thêm mũi tên.
— Vỹ phụ trách kiểm định dầm gia cố cầu phụ — Dự án Nhật Quang 2 — nhà thầu Song Mã.
— Ký phê duyệt tạm cho bến container Bình Giang — công ty cổ phần Lam Vũ.
— Tạm đình chỉ cải tạo kho hóa chất Quận Bắc do vi phạm an toàn phòng cháy.
Ba cái tên dựng lên như ba cột mốc mờ. Song Mã, Lam Vũ, kho hóa chất. Khang nhìn, cái tên thứ ba làm anh tái đi: kho hóa chất Quận Bắc chính là khu anh từng điều tra một vụ cháy cách đây mười năm — hồ sơ kẹp chung với phòng thí nghiệm Aegis.
“Hồ sơ Kho Bắc đâu?” anh hỏi, dù biết sẽ khó. Vụ cháy ấy bị kết luận do “sơ suất của kỹ thuật viên”, tệp niêm phong, rồi im lặng. Nhưng một đường gạch đỏ xuyên qua: Aegis, hóa chất, cháy. Và trong đống tro ấy, có một cái tên biến mất: Trần Duy Khải.
Khang đứng, đi qua đi lại như con thú nhốt lồng. “Nếu Vỹ đình chỉ kho hóa chất, Vỹ gây khó ai? Ai cần Vỹ biến mất?”
Điện thoại reo. Là Hân — nữ phóng viên điều tra từng xuất hiện vụ Aegis. Giọng cô căng như dây đàn:
“Anh đang ở vụ cầu phải không? Em có thứ anh cần.”
“Gặp ở đâu?”
“Quán cà phê góc Trần Nhật Duật. Ba mươi phút. Đi một mình.”
Khang do dự một nhịp, rồi gật dù biết cô không thấy.
Quán cà phê cũ có mùi gỗ sẫm và tinh dầu cam. Hân ngồi trong góc, đội mũ lưỡi trai, chiếc máy ghi âm đè dưới cuốn tạp chí. Vừa thấy Khang, cô đặt lên bàn một phong bì nâu.
“Gửi anh. Đừng hỏi em lấy ở đâu.”
“Anh không hỏi nguồn.”
“Trong đó là bản sao một số cấp phép Vỹ ký. Có cả thư tay Vỹ gửi lãnh đạo đề nghị ‘giữ nguyên đình chỉ kho Bắc cho đến khi kiểm tra lại hệ thống chống cháy’. Lá thư chưa có số văn bản — nghĩa là chưa vào sổ. Vỹ gửi tối qua lúc 22:47.”
“Và sáng nay anh ấy chết.” Khang nói chậm. “Ai biết lá thư tồn tại?”
Hân cắn môi. “Ít nhất có người nhận thư. Và IT cơ quan. Và…” cô hạ giọng, “một người nữa. Người đó gọi cho em lúc rạng sáng, nói chỉ kịp gửi bản sao này trước khi… trước khi ‘hệ thống được làm sạch’.”
“Người đó là ai?”
Cô lắc đầu: “Không kịp hỏi. Sau cuộc gọi, số không còn hoạt động.”
Khang mở phong bì. Bản sao lá thư run nhẹ trên tay anh:
“…Đề nghị chưa cho phép hoạt động lại Kho Bắc vì hệ thống đầu báo khu C có dấu hiệu bị treo, log kiểm định có khoảng trống 9 phút giữa 22:51–23:00. Cần kiểm định độc lập. Nếu không, rủi ro cháy nổ cao…”
Chín phút. Không phải mười. Khang lạnh sống lưng. Mô-típ lặp lại như một bản nhạc gãy.
“Còn đây,” Hân đẩy thêm một tờ giấy, “là danh sách cổ đông Lam Vũ — bến container mà Vỹ vừa ký tạm phê duyệt. Có một công ty mẹ đứng sau: Aegis Capital Holdings. Trùng tên, nhưng không phải quỹ của nạn nhân Giang. Đây là một nhánh khác, đăng ký ở thiên đường thuế, điều hành bởi… Song Mã.” Cô bật cười khan. “Quấn chặt như dây leo.”
Aegis. Song Mã. Lam Vũ. Kho Bắc. Một vòng khép lại. Khang nhìn Hân, ánh mắt hai người chạm nhau: hiểu rằng họ vừa lột thêm một lớp da của Kẻ Thứ Ba.
“Cẩn thận,” Khang nói. “Đừng đi một mình.”
“Em chưa từng an toàn,” Hân đáp, nhạt như gió. Rồi cô nhìn anh, hỏi nhỏ: “Còn Bóng Đêm? Anh nghĩ sao về hắn?”
Khang im lặng lâu, mới nói: “Hắn giết người. Nhưng hắn cũng chỉ thắp đèn chỉ đường. Đèn dẫn xuống vực thì vẫn là vực.”
Hân gật, đứng lên. “Em sẽ gửi thêm nếu đào được gì.”
Cô đi rồi, Khang vẫn ngồi, mắt dán vào giấy. Trong đầu, ván cờ hiện ra: Kẻ Thứ Ba dựng mạng lưới dự án, tiền và giấy tờ. Bóng Đêm dùng trí tuệ như dao mổ, rạch đúng chỗ mạch máu. Và anh — kẻ chạy sau, bị bắt buộc phải chọn giữa bắt dao hay nhìn máu chảy.
Điện thoại rung. Số ẩn. Khang bấm nghe.
Giọng kim loại lại vang lên:
“Anh đã gặp cô ấy. Cô ấy dũng cảm. Đừng để họ tìm thấy cô ấy trước anh.
Chúng ta cần nói chuyện, thám tử. Đêm nay, 23:10, sân thượng bãi xe tầng 7, trung tâm Epsilon. Anh một mình.
Nếu anh đến cùng người khác, tôi sẽ rút mười phút của họ.”
Khang nhìn khoảng trống trước mặt. Cửa kính phản chiếu khuôn mặt mệt mỏi, quầng mắt sẫm. “Tại sao tôi phải tin?”
“Vì nếu không, anh sẽ mất thêm một người. Và tôi thì không thích lãng phí.”
Đường dây tắt.
Sở cảnh sát không bao giờ chấp nhận thỏa thuận gặp gỡ một mình. Nhưng có những thứ không thể đưa vào biên bản. 22:40, Khang bước vào trung tâm Epsilon, leo thang bộ lên tầng bảy. Gió đêm mằn mặn, bãi xe trống trơn chỉ còn vài chiếc sedan bạc màu dưới đèn neon. Đỉnh thang là một cánh cửa thép mở hé, dẫn ra sân thượng.
23:07, tiếng chân nhẹ như bụi xước nền bê tông.
Một người đàn ông đứng ở mép, mặc áo khoác đen mỏng, mũ lưỡi trai kéo thấp, khẩu trang đen. Dáng đứng thẳng, thả lỏng, như ai đó đang đợi xe buýt chứ không phải chờ một cuộc đàm phán sinh tử.
“Chào thám tử.” Giọng nói không qua máy bóp méo nữa — trầm và khẽ như tiếng đàn.
“Trần Duy Khải?” Khang hỏi.
Người kia ngước lên chút xíu. Ánh mắt đâm thẳng, sáng lạ lùng trong bóng tối. “Người chết rồi.” Anh ta chạm vào ngực áo. “Còn lại là Bóng Đêm.”
Gió đập. Một nhịp lặng dài.
“Tại sao Vỹ?” Khang hỏi, không vòng vo.
“Vì anh ấy đang đứng trước cánh cửa mà họ không cho mở. Tôi mở giúp.”
“Bằng cách giết anh ta?”
“Không.” Nụ cười thoáng qua như vệt dao. “Tôi không giết người vô tội, thám tử. Tôi chỉ thay đổi cấu trúc. Vỹ chết là kết quả của cấu trúc ấy — cấu trúc mà anh đang bảo vệ.”
Khang tiến thêm một bước, dừng lại khoảng cách an toàn. “Anh có bằng chứng?”
“Có.” Bóng Đêm rút từ túi áo một USB nhỏ, đặt lên thành lan can. “Trong này là log sửa đổi của hệ thống đầu báo Kho Bắc, toàn bộ lịch truy cập từ tài khoản quản trị viên ẩn. Và danh sách tài trợ chéo giữa Song Mã, Lam Vũ và một tổ chức… anh biết tên. Tôi không nói vì ở đây có mắt.”
Anh ta ngẩng lên nhìn bầu trời. “Tôi muốn hai điều: một, anh công bố nó theo cách không thể bị ‘dọn dẹp’. Hai, anh giữ an toàn cho cô phóng viên.”
“Đổi lại?”
“Đổi lại, tôi sẽ cho anh mười lăm phút trước mỗi lần ‘cấu trúc’ chuẩn bị giết ai đó.” Nụ cười biến mất. “Và tôi không giết người nếu không cần.”
“Còn Giang?”
Bóng Đêm im lặng. Gió thổi làm mép áo anh ta phấp phới.
“Giang không vô tội,” anh ta nói sau cùng, từng chữ rơi như đá. “Nhưng không phải tôi siết. Tôi để lại mê cung để anh tìm đến đúng căn phòng. Anh đã đến, nhưng chưa thấy kẻ cầm dây.”
“Kẻ Thứ Ba.”
“Phải.” Anh ta lùi một bước, chuẩn bị rời đi. “Đừng tin vào cái tên. Họ có nhiều tên. Và nhiều mười phút. Anh hiểu ý tôi.”
“Khoan.” Khang bật ra. “Nếu anh không giết Vỹ, ai giết?”
Bóng Đêm nhìn thẳng. Một thoáng, ánh mắt anh ta mềm đi — chừng như tiếc thương. “Một người mang mùi nhựa đường và hoa cúc khô,” anh nói. “Hai thứ ấy không đi cùng nhau bao giờ, trừ khi… họ bước qua cùng một hành lang.”
Anh nhấc mũ, gật đầu chào — cử chỉ kỳ lạ như một phép lịch thiệp xưa cũ — rồi quay người biến mất qua cửa thép, nhẹ đến mức Khang phải chạy mới nghe kịp tiếng chân dội.
Khang đứng một mình, tay nắm chặt USB, tim đập theo nhịp đèn neon nhấp nháy. Mùi nhựa đường và hoa cúc khô. Anh nhắm mắt, rà lại tất cả hành lang mình đã đi hôm nay. Dưới cầu: nhựa đường, mùi dung môi. Sở Hạ tầng: hành lang đánh bóng bằng sáp thơm hương… hoa cúc.
Anh mở mắt. Hình ảnh hai gã thường phục lịch sự trên cầu, con dấu hạc nổi, nụ cười không chạm tới mắt — đồng loạt kéo về.
1:05 sáng. Phòng thí nghiệm số 2, Sở kỹ thuật hình sự. Khang đứng cạnh bàn khi máy tính load dữ liệu trong USB. Màn hình nhảy từng dòng log: tài khoản admin ẩn truy cập Kho Bắc vào 22:51, 22:58, 23:00… sửa file cấu hình, thay đổi ngưỡng kích hoạt đầu báo, chèn khoảng trống 9 phút vào log. Một thư mục khác chứa sơ đồ cổ đông chằng chịt, chảy về các công ty: Song Mã → Lam Vũ → Quỹ ẩn danh → Quỹ cộng tác Aegis. Một tệp cuối: Danh sách lịch di chuyển bí mật — trong đó có Phan Quang Vỹ và… Giang.
“Trời ạ,” kỹ thuật thì thào. “Cái này… là đủ thổi bay vài người.”
“Không thổi,” Khang nói, mắt lạnh. “Chúng ta sẽ mở mái nhà, để nắng chiếu vào. Không bão.” Anh quay sang cấp dưới: “Sao lưu ba bản, mã hóa, gửi ba nơi: Viện kiểm sát, Thanh tra Chính phủ, và… Hân.”
“Phóng viên?” viên đội phó sững người.
“Đúng.” Khang nhìn thẳng. “Họ dọn giỏi lắm. Chúng ta cần một thứ họ chùi không kịp.”
Điện thoại anh rung. Tin nhắn, lại từ số vô danh — nhưng lần này không bóp méo, không hoa mỹ:
“Cầu nguyện cho mùi cúc khô sớm phai.”
Khang ngước nhìn đồng hồ tường. 1:17. Anh thở ra, cảm giác như từ bờ vực vừa kéo được một người — hoặc đẩy một người xuống.
Nạn nhân đầu tiên đã có tên: Phan Quang Vỹ. Một công chức với những lá thư chính trực, với cái chết được hẹn giờ bằng mảnh bìa “8:30”. Bóng Đêm nói không giết anh ta. Bằng chứng trong USB mở ra một đường hầm dẫn tới tận tim Kẻ Thứ Ba.
Nhưng để bước vào, Khang phải chấp nhận một sự thật chua chát: anh đang liên minh tạm thời với một bóng đen.
Ngoài cửa kính, thành phố ngủ mà không yên. Những con đường đen bóng như dải băng, đèn đỏ nhấp nháy như mắt mở hé. Đâu đó, mùi cúc khô lẫn trong gió điều hòa, thoảng qua như một lời hứa hẹn vụn: sẽ còn người ngã xuống, nếu anh chậm một nốt.
Khang đặt tay lên USB như đặt lên cán dao. “Được,” anh nói nhỏ, như nói với chính mình, với bóng đêm ngoài kia, và với người đàn ông đã chết dưới dầm cầu. “Ván cờ này, tôi đi tiếp.”
Và kim đồng hồ lặng lẽ bò qua 1:20, mở ra một ngày mới — ngày của săn đuổi, của hồ sơ bật nắp, của những mùi hương vô hình dẫn tới kẻ siết dây trong bóng tối.