Sáng hôm sau, bản tin buổi sáng dồn dập những mẩu tin lạc quan về kinh tế, về một dự án cầu đường mới vừa khởi công, nhưng không một từ nào nhắc đến cái chết của Phan Quang Vỹ. Khang ngồi trong phòng làm việc, mắt mờ đi vì thiếu ngủ. USB đêm qua vẫn còn cắm trong máy.
Dữ liệu bên trong đó — log sửa đổi, danh sách cổ đông, lịch di chuyển bí mật — như một con dao găm cắm thẳng vào tim hệ thống. Nếu bị phát hiện, chắc chắn Khải sẽ trở thành mục tiêu truy nã số một. Nhưng nếu không ai công bố, thì mọi nạn nhân sẽ chỉ còn là con số trong báo cáo tử vong.
Anh hiểu, USB này không chỉ là bằng chứng. Nó là một lời hứa.
1. Báo cáo bị chặn
Khang chuẩn bị tài liệu, soạn công văn để nộp lên cấp trên. Nhưng khi anh vừa gửi, chưa đầy mười lăm phút sau, bộ phận thư ký trả lại với lý do: “Tài liệu trùng lặp, chưa đủ cơ sở pháp lý để trình.”
Anh đập mạnh tay xuống bàn. “Trùng lặp cái gì? Đây là log gốc!”
Viên sĩ quan trẻ đứng bên lí nhí: “Sếp, em nghĩ… có người trong Sở đang can thiệp.”
Khang hít sâu, kiềm chế. Anh biết, “Kẻ Thứ Ba” không chỉ tồn tại trong bóng tối. Họ có chân đứng ngay trong chính cơ quan này.
Anh gấp USB bỏ vào túi áo, quyết định: nếu cửa chính đóng, anh sẽ tìm cửa phụ.
2. Lời nhắn của Bóng Đêm
Giữa trưa, khi đang lái xe ra khỏi sở, điện thoại rung. Một tin nhắn hiện lên:
“Cấu trúc đã nứt. Nhưng anh cần tìm đúng chỗ để gõ.
Manh mối tiếp theo ở kho bãi Lam Vũ, khu Tây thành phố.
14:00.
Đi một mình, nếu không, lại có người chết.”
Khang nắm chặt vô lăng. Bóng Đêm luôn đi trước anh một bước, thậm chí còn biết rõ giờ giấc. Nhưng lần này, trong lòng Khang không còn chỉ là sự bực tức. Có cái gì đó giống như… một sự tin tưởng mơ hồ.
Anh không thể bỏ qua.
3. Kho bãi Lam Vũ
Đúng 14:00, Khang có mặt tại khu Tây. Kho bãi Lam Vũ nằm sát quốc lộ, tường cao, cổng sắt sơn xanh đã loang lổ. Bên trong, dãy container xếp chồng như những khối hộp khổng lồ. Gió mang theo mùi dầu và sắt gỉ.
Khang bước vào, lòng bàn tay áp lên súng bên hông. Nơi này yên ắng đến lạ.
Rẽ qua một dãy container, anh thấy một chiếc ghế nhựa đơn độc. Trên ghế đặt một phong bì trắng, giống hệt phong bì trước đây. Anh chậm rãi mở ra. Bên trong là một tờ giấy với hàng chữ viết tay quen thuộc:
“Mỗi cấu trúc có một mắt xích yếu.
Mắt xích của Lam Vũ tên là Minh.
Nếu muốn cứu anh ta, hãy đến nhà kho số 7, trước 14:30.”
Khang nhìn đồng hồ. 14:08. Chỉ còn chưa đến hai mươi phút.
4. Nhà kho số 7
Kho số 7 nằm cuối dãy, cửa kéo bằng thép, ổ khóa treo lủng lẳng nhưng không khóa. Anh đẩy cửa. Một luồng không khí lạnh và bụi ập ra.
Bên trong tối mờ. Ở giữa sàn, một người đàn ông bị trói vào ghế, miệng bị bịt bằng băng dính. Đôi mắt hoảng loạn nhìn Khang. Trên ngực ông gắn một thiết bị nhỏ chớp đèn đỏ.
“Bom!” Khang thốt lên.
Anh lao đến, quan sát. Thiết bị chỉ là giả: một hộp nhựa, đèn LED, pin nhỏ. Anh xé băng dính, tháo dây trói.
Người đàn ông ho sặc sụa, run rẩy: “Cảm ơn… cảm ơn. Tôi là Minh… kế toán Lam Vũ. Tôi không biết… chúng bắt tôi từ sáng, nói rằng… nếu tôi không ký số liệu, chúng sẽ giết cả nhà tôi.”
Khang giữ vai ông: “Bình tĩnh. Ai đưa ông tới đây?”
“Không biết. Mặt bịt kín. Nhưng… tôi nghe họ nhắc tới cái tên Song Mã.”
Khang siết nắm tay. Lại là Song Mã. Cái tên này xuất hiện ngày càng dày đặc, như một đầu mối toả nhánh ra khắp nơi.
5. Bẫy trong bẫy
Đúng lúc ấy, điện thoại Khang rung. Một cuộc gọi ẩn danh. Anh bật loa. Giọng Bóng Đêm vang lên, trầm và rõ:
“Anh đã cứu Minh. Tốt. Nhưng đây chỉ là lớp vỏ. Anh nghĩ ai thực sự muốn giết anh ta? Tôi không giết. Tôi để anh ta sống để chứng minh một điều:
Không phải tôi là kẻ duy nhất ra tay.
Kẻ Thứ Ba đang dọn bàn cờ. Tôi chỉ gõ vào những vết nứt để anh thấy.”
“Khải!” Khang gằn giọng. “Nếu anh muốn tôi tin, thì đưa thêm bằng chứng. Còn nếu anh cứ để mạng người làm con tin, tôi sẽ không ngần ngại kết liễu anh.”
Ở đầu dây kia, một tiếng cười ngắn.
“Anh sẽ không làm vậy. Vì anh hiểu: tôi không giết vô tội. Tôi chỉ mở cửa. Ai bước qua, là lựa chọn của họ… hoặc của Kẻ Thứ Ba.
Đêm nay, 23:45. Sân ga bỏ hoang phía Bắc. Anh sẽ thấy mặt thật của một trong số họ.”
Điện thoại ngắt.
Khang đứng lặng giữa nhà kho, gió từ khe cửa rít lên như tiếng hú. Minh ngồi run rẩy, mồ hôi chảy thành dòng.
Khang biết: ván cờ đang tiến thêm một nấc. Và lần này, Kẻ Thứ Ba sẽ không còn chỉ là cái bóng mờ trong hồ sơ.
6. Vết nứt hiện hình
Tối hôm đó, trước khi đi đến ga Bắc, Khang trở lại sở, tìm lại hồ sơ của Minh. Ông ta không phải nhân vật lớn: chỉ là kế toán trưởng Lam Vũ, chịu trách nhiệm ký sổ quỹ nội bộ. Nhưng trong hai năm qua, số liệu ông ký liên tục che giấu những khoản tiền chuyển sang Song Mã.
“Minh là mắt xích yếu,” Khang thì thầm. “Nếu hắn chết, toàn bộ dòng tiền sẽ biến mất theo. Bóng Đêm đã cứu ông ta… để tôi thấy rằng Kẻ Thứ Ba muốn diệt khẩu.”
Anh chợt nhớ lại mùi hoa cúc khô trong lời Khải nói đêm trước. Một hương thơm không lẫn vào đâu, thường dùng trong những túi thơm để tủ.
Và trong hồ sơ cá nhân của một trong hai gã “thường phục” xuất hiện hôm qua ở cầu, có chi tiết nhỏ: vợ ông ta sở hữu chuỗi cửa hàng bán đồ thảo mộc và túi thơm hương liệu.
Mảnh ghép khớp.
Khang thở dài. Anh biết mình càng lúc càng đi sâu, và mỗi bước đi đều có thể trở thành một “khoảng trống mười phút” của chính cuộc đời mình.
7. Hẹn ở sân ga
Đêm, 23:30. Ga Bắc bỏ hoang chìm trong bóng tối, chỉ còn vài ngọn đèn vàng leo lét. Đường ray gỉ sét, cỏ mọc cao.
23:45.
Tiếng còi gió vang lên từ xa. Một bóng người bước ra từ hành lang nhà ga, dáng cao gầy, khoác áo dài màu xám. Khang đặt tay lên súng, tiến lại.
Người kia cười nhạt: “Thám tử Lâm Khang. Anh quả là người đúng giờ.”
“Anh là ai?”
“Chúng tôi,” người đó sửa lại, “là một phần của cấu trúc. Cái cấu trúc mà anh nghĩ có thể phá bằng vài bản log. Thật ngây thơ.”
“Cấu trúc nào?” Khang gằn giọng.
Người đàn ông nhấc tay, ném một tập hồ sơ xuống đường ray. “Trong đó là danh sách dự án mà Vỹ và Minh ký. Nhưng tôi khuyên anh… đừng chạm vào. Ai tò mò quá mức sẽ không sống đủ lâu để đọc hết.”
Nói rồi, hắn xoay người bước đi, biến mất sau màn đêm.
Khang cúi nhặt tập hồ sơ. Bên ngoài ghi một dòng chữ: “Mười phút cuối cùng.”
Anh siết chặt tập giấy, mắt rực sáng. Ván cờ đã sang giai đoạn mới. Và lần này, Kẻ Thứ Ba không còn ẩn danh nữa.
Kết
Khi đồng hồ điểm 0:00, Lâm Khang ngẩng lên. Đêm nay, anh không chỉ phải đối đầu với Bóng Đêm. Anh đã nhìn thấy gương mặt thật của cấu trúc quyền lực — một mạng lưới sẵn sàng giết người để bảo vệ bí mật.
Và anh hiểu: từ nay, mỗi mười phút anh có được sẽ quyết định sự sống còn của nhiều người.