trí tuệ bóng đêm

Chương 7: Cái giá của sự thật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Đêm trắng

Khang không ngủ. Tập hồ sơ nhặt được ở sân ga nằm trước mặt, mỗi trang như một mảnh thủy tinh cứa vào mắt. Trong đó có danh sách hơn mười dự án hạ tầng, từ cầu đường, bến cảng cho đến khu công nghiệp. Tất cả đều có điểm chung: Song Mã là nhà thầu phụ, Lam Vũ giữ vai trò trung gian tài chính, và trên nhiều giấy phép có chữ ký của Phan Quang Vỹ.

Trang cuối cùng chỉ có một dòng chữ in nghiêng: “Mười phút cuối cùng.” Không giải thích, không dấu hiệu gì thêm.

Anh ngả người, hai mắt khô rát. Thực tế này quá rõ: Kẻ Thứ Ba không chỉ là một nhóm người, mà là mạng lưới kinh tế - chính trị bủa vây thành phố.

USB của Khải, lá thư của Vỹ, lời khai run rẩy của Minh, và giờ là tập hồ sơ này. Tất cả đang khớp vào nhau như một cỗ máy khổng lồ, mà mỗi khi ai đó bị nghiền nát, họ lại gọi đó là “tai nạn.”

Khang thở dài. Anh biết, cái giá của sự thật thường không chỉ là máu của kẻ vô tội. Nó còn là sự cô độc của người truy tìm.

2. Một đồng minh mong manh

8 giờ sáng, quán cà phê quen ở Trần Nhật Duật. Hân đã ngồi chờ từ sớm, gương mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sáng.

“Anh nhận được hồ sơ ở ga rồi chứ?” cô hỏi.

“Ừ. Nhưng nó chỉ là bề nổi. Nếu muốn đánh sập cả cấu trúc, cần bằng chứng trực tiếp về dòng tiền. Minh là mắt xích, nhưng ông ta quá yếu. Họ sẽ sớm tìm cách bịt miệng lần nữa.”

“Anh định làm gì?”

“Bảo vệ Minh. Đồng thời, lần theo dấu Song Mã.”

Hân cười nhạt: “Anh có biết Song Mã là ai không? Chủ tịch của nó là người có chân trong hội đồng thành phố. Báo chí từng đụng đến, rồi im bặt. Không phải vì không có chứng cứ, mà vì không ai dám công bố.”

Khang nhìn cô: “Vậy lần này ta sẽ công bố. Nhưng không qua báo in. Chúng ta cần kênh khác — nơi họ không kịp dọn dẹp.”

“Anh đang kéo em vào rắc rối.”

“Em đã vào từ lâu rồi.”

Một thoáng im lặng, chỉ còn tiếng thìa chạm vào ly. Hân thở dài, rồi gật: “Được. Nhưng anh phải hứa, nếu em biến mất, anh sẽ thay em nói hết sự thật.”

Khang siết nhẹ vai cô. “Anh hứa.”

3. Cái chết trong khoang xe

Chiều hôm đó, tin dữ đến nhanh hơn Khang dự liệu. Minh được đưa vào diện bảo vệ nhân chứng, nhưng trước khi cảnh sát kịp bố trí nơi trú ẩn, ông ta đã chết trong chính chiếc xe chở đi.

Báo cáo sơ bộ: đột quỵ. Nhưng Khang nhìn ảnh chụp hiện trường, ánh mắt tối sầm. Gương mặt Minh tím tái, trên ngực áo có vết ướt loang hình tròn.

“Đây không phải đột quỵ,” Khang lẩm bẩm. “Đây là tiêm độc.”

Anh đập tay xuống bàn. “Ai đi cùng ông ta?”

“Chỉ có hai sĩ quan áp tải.”

“Cho tôi gặp họ.”

Nhưng cả hai sĩ quan đã… biến mất. Điện thoại tắt, gia đình nói không rõ tung tích.

Khang cảm thấy một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Kẻ Thứ Ba đã thò tay sâu đến mức có thể xóa hai sĩ quan trong nháy mắt.

4. Trò chơi của Khải

Đêm. Khi Khang đang rà soát lại các bản log, máy tính đột nhiên tự bật một cửa sổ chat mã hóa. Trên màn hình hiện ra dòng chữ:

Bóng Đêm: Anh thấy chưa? Tôi nói đúng. Cấu trúc giết Minh, không phải tôi.

Khang: Anh đứng ngoài nhìn sao?

Bóng Đêm: Tôi không cứu được tất cả. Nhưng tôi để lại dấu. Họ tiêm độc bằng hợp chất S-9, chỉ có Song Mã nhập khẩu cho các phòng thí nghiệm của họ. Nếu anh tìm đúng kho, anh sẽ thấy.

Khang: Tại sao đưa tôi? Anh có thể tự công bố.

Bóng Đêm: Nếu tôi công bố, họ sẽ nói tôi là kẻ giết người. Nếu anh công bố, ít nhất vẫn còn chút tin.

Khang: Anh nghĩ tôi sẽ tin anh?

Bóng Đêm: Anh không có lựa chọn. 23:59, kho hóa chất Quận Bắc. Anh sẽ tìm thấy một thứ khiến anh phải tin.

Màn hình tắt, để lại bóng anh phản chiếu.

Khang cười nhạt. “Tên điên.” Nhưng trong lòng, anh biết mình sẽ đi.

5. Kho hóa chất Quận Bắc

23:45, Khang đến nơi. Khu kho bị bỏ hoang, cổng sắt khóa xích, nhưng rõ ràng có người đã mở đường trước. Anh bước vào, mùi hóa chất hăng nồng vẫn ám trong tường.

Trong góc kho, có một hộp gỗ. Anh mở ra — bên trong là một tập hồ sơ khác, kèm theo một ống nghiệm nhỏ chứa chất lỏng màu vàng nhạt.

Trên nắp hộp ghi một dòng chữ:

“S-9. Hợp chất giết Minh.

Nếu anh dám, hãy gửi nó cho phòng giám định. Anh sẽ thấy ai nhập khẩu.

Đó chính là Kẻ Thứ Ba.”

Khang cầm ống nghiệm, lòng trĩu nặng. Một bên là bằng chứng, một bên là cái bẫy. Nếu gửi đi, anh có thể phơi bày một phần cấu trúc. Nhưng cũng có thể tự biến mình thành mục tiêu kế tiếp.

6. Cái giá đầu tiên

Rạng sáng, khi Khang rời kho, điện thoại reo. Giọng Hân run rẩy: “Anh Khang… em bị theo dõi. Có hai người lạ quanh nhà. Em nghĩ họ biết em giữ bản sao thư của Vỹ.”

Khang nghiến răng. “Đừng ra ngoài. Khóa cửa, chờ anh.”

Nhưng khi anh lao tới, đã muộn. Cửa nhà bị phá, bên trong bừa bộn. Hân biến mất. Chỉ còn chiếc máy ghi âm rơi dưới đất, vỡ làm đôi.

Trên tường, bằng sơn đỏ, ai đó viết nguệch ngoạc:

“Mười phút cuối cùng.”

Khang đứng giữa căn phòng trống, nắm chặt tay đến bật máu.

Bóng Đêm nói đúng. Trong ván cờ này, anh không chỉ chạy đua với hung thủ. Anh đang đối mặt với một cấu trúc sẵn sàng nuốt chửng bất kỳ ai dám mở miệng.

Và cái giá đầu tiên anh phải trả, chính là sự biến mất của một đồng minh duy nhất.

Kết

Đêm ấy, thành phố vẫn sáng đèn như không có gì xảy ra. Nhưng trong lòng Khang, một khoảng tối nặng nề hơn bao giờ hết.

Anh biết: kể từ giờ, trò chơi không còn là đấu trí. Đây đã là cuộc chiến sinh tử, nơi mỗi bằng chứng đều đổi bằng mạng người.

Và cái tên “Mười phút cuối cùng” không chỉ là mật mã. Nó là lời cảnh báo: mỗi phút trôi qua đều có thể là phút cuối của ai đó anh muốn bảo vệ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×