1. Bức tường đỏ
Trên bức tường trắng của căn hộ nhỏ, dòng chữ đỏ tươi “Mười phút cuối cùng” loang lổ như vết thương hở. Khang đứng bất động, bàn tay siết chặt đến rớm máu. Hân biến mất, không một dấu vết, chỉ còn mảnh ghi âm vỡ vụn nằm giữa sàn.
Anh nhấc nó lên, lắp lại phần còn dùng được. Âm thanh méo mó vang ra, rời rạc nhưng vẫn nghe rõ một đoạn giọng lạ:
“…đừng chống cự… nhanh lên… cô ta biết quá nhiều…”
Tiếng Hân hét nghẹn, rồi im bặt. Sau đó là khoảng trống kéo dài.
Khang ngồi phịch xuống ghế, mắt nhắm nghiền. Lần đầu tiên trong nhiều năm làm nghề, anh cảm thấy bất lực đến vậy. Mỗi bước đi của anh, mỗi mảnh ghép tìm được, đều đổi bằng mạng người. Vỹ chết, Minh chết, giờ đến lượt Hân biến mất.
Trong đầu vang lên giọng Khải đêm trước: “Đừng tin vào cái tên. Họ có nhiều tên. Và nhiều mười phút. Anh hiểu ý tôi.”
Đúng, Kẻ Thứ Ba không chỉ là một người, mà là cả một guồng máy. Và Hân — chỉ là một chiếc đinh gỉ mà guồng máy ấy muốn nhổ bỏ.
2. Tin nhắn nặc danh
0:35 rạng sáng. Điện thoại Khang rung. Một tin nhắn từ số ẩn:
“Nếu muốn thấy cô phóng viên còn sống, hãy đến khoang tàu bỏ hoang số 12, ga Bắc.
2:00. Một mình.
Anh có mười phút để chọn:
– Cứu người.
– Hoặc đi theo bằng chứng S-9.”
Khang nhìn đồng hồ. Chỉ còn chưa đầy một tiếng rưỡi. Lựa chọn như hai nhát dao kề sát cổ: một bên là Hân, một bên là bằng chứng chống lại cấu trúc.
Anh thở dài. Trong lòng dấy lên câu hỏi: nếu cứu người, liệu bằng chứng có mất vĩnh viễn? Còn nếu chọn bằng chứng, liệu Hân có phải hy sinh?
Nhưng anh biết rõ: một thám tử có thể chịu thua hung thủ, nhưng không thể bỏ rơi đồng minh.
Anh quyết định: đi ga Bắc.
3. Ga tàu số 12
1:55. Ga Bắc hoang tàn như một nghĩa địa sắt gỉ. Khoang tàu số 12 nằm cuối dãy, đèn dầu mờ ảo soi lối đi. Khang bước đến, khẩu súng sẵn sàng trong tay.
Cửa khoang khép hờ. Anh đẩy nhẹ, bên trong tối om, chỉ có tiếng sắt kêu kẽo kẹt.
Trên sàn, Hân bị trói, miệng dán băng. Cô ngẩng lên, đôi mắt hoảng hốt.
Khang lao tới, nhưng lập tức nghe tiếng “tách” vang lên. Một quả bom hẹn giờ nhỏ nằm ngay dưới ghế Hân, đèn đỏ nhấp nháy 09:59.
Anh tái mặt. Mười phút.
4. Đồng hồ tử thần
Khang tháo nhanh băng trói, gỡ miệng Hân. Cô run rẩy: “Đừng… đụng vào, nó gắn cảm biến áp lực… nếu nhấc ghế, nó sẽ nổ…”
Anh quan sát. Quả bom gắn dưới khung ghế, dây điện chằng chịt. Trên màn hình LED: 09:41, 09:40…
Khang rút dao, định cắt dây. Nhưng giữa chùm dây có một mảnh giấy nhỏ cuộn tròn. Anh gỡ ra, đọc nhanh:
“S-9 hoặc Hân.
Anh không thể có cả hai.
– Kẻ Thứ Ba.”
Mồ hôi túa trên trán. Đây chính là trò chơi bẩn thỉu của chúng: buộc anh phải chọn.
Hân thở gấp: “Anh… bỏ em đi. Hãy lấy bằng chứng. Em không muốn cái chết của em vô nghĩa.”
“Im đi!” Khang quát khẽ, mắt dán vào đồng hồ. 08:57… 08:56…
Trong đầu anh xoay vòng tất cả kinh nghiệm gỡ bom đã học. Nhưng quả này tinh vi hơn: dây dẫn giả, cảm biến áp lực, pin phụ. Cắt nhầm một sợi là kết thúc.
08:10.
Hân khóc: “Anh Khang, nghe em… Anh phải sống. Anh là người duy nhất có thể đưa sự thật ra ánh sáng. Đừng phí mười phút vào em…”
Anh chợt nhớ lại câu của Khải: “Tôi không giết người vô tội. Tôi chỉ mở cửa. Ai bước qua, là lựa chọn của họ.”
Nếu đây là trò của Kẻ Thứ Ba, vậy có khả năng… bom chỉ là giả? Một phép thử lòng.
07:35.
Khang hít sâu, tim đập dồn dập. Anh quyết định đánh cược. Anh cúi xuống, cắt sợi dây màu đen — sợi duy nhất có dấu vết bị hàn thủ công, không giống phần còn lại.
…
Đèn đỏ nhấp nháy lần cuối, rồi tắt phụt. Màn hình LED đứng im ở 07:28.
Hân bật khóc nấc. Khang tháo bom, kéo cô ra khỏi ghế. “Ổn rồi. Em an toàn rồi.”
Cô ôm chặt lấy anh, toàn thân run lẩy bẩy.
5. Cái bẫy kép
Nhưng chưa kịp thở phào, loa phóng thanh rỉ sét trên trần đột ngột bật sáng, giọng đàn ông vang khắp khoang:
“Chúc mừng, thám tử. Anh đã chọn cứu người. Tốt, rất tốt. Nhưng anh có biết mười phút ấy đổi lại điều gì không?
Trong khi anh loay hoay gỡ bom, bằng chứng S-9 đã được ‘chuyển giao’. Toàn bộ hồ sơ nhập khẩu đã bị xóa sạch. Anh còn lại gì? Một nhân chứng yếu đuối và hai bàn tay dính máu.
Đây chính là cấu trúc.
Một khi anh chọn tình cảm, sự thật sẽ mất. Một khi anh chọn sự thật, con người sẽ chết. Không có lối thoát.”
Tiếng loa tắt. Chỉ còn tiếng thở gấp của Hân.
Khang đấm mạnh vào vách sắt. Máu rỉ ra từ khớp ngón tay. Đúng như hắn nói, bằng chứng đã mất. Nhưng ít nhất, Hân còn sống.
“Chúng ta sẽ tìm cách khác,” anh thì thầm. “Chúng nghĩ cắt mất một nhánh là ta bỏ cuộc? Không. Chính sự tồn tại của em mới là bằng chứng sống.”
6. Ánh sáng mong manh
Sáng hôm sau, Hân ẩn mình trong một căn hộ an toàn mà Khang bố trí. Cô vẫn chưa hết run, nhưng ánh mắt đã cứng rắn hơn.
“Anh Khang,” cô nói, “em còn một thứ chưa kịp cho anh. Tối hôm trước, khi đào hồ sơ, em đã tải một bản sao dữ liệu về máy riêng. Không nhiều, chỉ là một phần log xuất kho S-9, nhưng có dấu thời gian và tên công ty nhập.”
Cô đưa cho anh chiếc USB nhỏ.
Khang nhìn nó như nhìn ánh sáng cuối đường hầm.
“Công ty nào?” anh hỏi.
Hân thì thầm: “Song Mã.”
7. Bóng Đêm trở lại
Đêm, khi Khang đang xem xét dữ liệu, màn hình laptop lại bật cửa sổ chat mã hóa.
Bóng Đêm: Anh đã cứu cô ấy. Tốt. Nhưng giờ anh hiểu chưa? Cấu trúc không cho anh cả hai.
Khang: Tôi vẫn có bản sao dữ liệu. Song Mã hiện rõ tên.
Bóng Đêm: Đừng ngây thơ. Một khi anh công bố, họ sẽ nói dữ liệu giả, dựng. Anh cần thứ mạnh hơn. Anh cần… tôi.
Khang: Nếu anh thật sự muốn vạch mặt chúng, tại sao không ra ánh sáng?
Bóng Đêm: Vì tôi đã chết rồi. Chỉ còn Bóng Đêm. Và anh, thám tử, là người duy nhất có thể mang sự thật ra. Nhưng trước khi làm được, anh phải chịu thêm nhiều cái giá.
Khang: Cái giá gì?
Bóng Đêm: Một mạng người nữa. Và lần này, anh không được chọn.
Cửa sổ chat tắt.
Khang ngồi lặng, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Một mạng người nữa… Và hắn nói anh không được chọn.
8. Kết
Ngoài kia, thành phố vẫn sáng đèn, tiếng còi xe rộn rã như chẳng có gì xảy ra. Nhưng trong bóng tối, Khang hiểu: trò chơi đã sang nấc thang mới.
Hân đã được cứu, nhưng bằng chứng S-9 đã bị xóa sạch. Mọi thứ anh nắm trong tay chỉ còn là một bản sao nhỏ — quá ít để hạ gục cả cấu trúc.
Và lời hứa của Bóng Đêm như một bản án treo: “Một mạng người nữa. Và lần này, anh không được chọn.”
Khang nhắm mắt, tay đặt lên khẩu súng lạnh ngắt. Anh biết, cuộc chiến giờ không chỉ là trí tuệ, mà là máu thật, mạng thật. Và từng phút trôi qua có thể chính là mười phút cuối cùng của ai đó anh muốn bảo vệ.