Chiếc hộp thứ tám rung bần bật, như có thứ gì bên trong đang giãy giụa. Dòng chữ bằng máu trên nắp vẫn còn ướt, nhỏ từng giọt xuống sàn, mùi tanh nồng bốc lên nặng nề.
“Người tiếp theo… sẽ không có lựa chọn.”
Câu chữ ấy như một nhát dao cứa sâu vào tâm trí cả bọn. Lần này không còn là luật lệ, không còn là cơ hội để thương lượng. Chỉ có cái chết được ấn định sẵn, vô hình và vô cảm.
Phong run rẩy, lùi sát vào tường, miệng lắp bắp:
— Không… không thể như vậy được… Phải có lối thoát… nhất định phải có lối thoát!
Đức vẫn im lặng, mắt trừng trừng nhìn chiếc hộp, như cố đoán trước tai họa. Còn tôi, toàn thân tê dại, trong đầu dấy lên nỗi ám ảnh: ai sẽ là người kế tiếp?
Đèn vụt tắt. Căn phòng chìm vào bóng tối đặc quánh. Chỉ còn tiếng thở gấp, hỗn loạn vang vọng. Rồi loa bật sáng, giọng nói vang lên, trầm đục và dứt khoát:
— Người chơi tiếp theo đã được chọn.
Trong khoảnh khắc im lặng ấy, tim tôi như ngừng đập.
Một luồng sáng đỏ rực chiếu thẳng vào Phong.
Anh ta hét lên điên loạn, đập tay vào ngực:
— Không! Không! Tại sao lại là tôi?! Tôi chưa làm gì cả! Các người muốn gì ở tôi?!
Tiếng loa lạnh lùng đáp:
— Không cần lý do. Không cần lựa chọn. Số phận đã được định.
Ngay lập tức, chiếc hộp nổ tung, hàng chục sợi dây thép mảnh như tơ phóng ra, cuốn lấy cơ thể Phong. Anh ta giãy giụa, hét đến khản cổ. Sợi dây siết chặt, cứa vào da thịt, máu bắn tung tóe khắp phòng.
— Cứu tôi! Cứu tôi với!!! — tiếng gào xé họng vang vọng, tuyệt vọng đến mức khiến cả tôi và Đức đứng chết lặng.
Tôi lao lên định kéo anh ta, nhưng dây thép giật mạnh, lôi Phong lên cao. Cơ thể anh treo lơ lửng giữa trần nhà, giống hệt bức tranh đã tiên đoán từ đầu.
Máu nhỏ xuống nền gạch, từng giọt, từng giọt, hòa vào dòng chữ máu trên nắp hộp.
Phong vẫn vùng vẫy, đôi mắt lồi ra, bàn tay quờ quạng về phía chúng tôi:
— Xin các người… đừng để tôi chết…
Nhưng dây thép siết mạnh thêm. Một tiếng "rắc" ghê rợn vang lên. Cổ Phong gãy gập, đầu lủng lẳng một bên. Cơ thể anh bất động, máu chảy xối xả.
Căn phòng rơi vào im lặng rợn người.
Tôi đứng cứng đờ, chân run lẩy bẩy, miệng há nhưng không thốt nổi một lời. Đức thì cúi gằm mặt, đôi mắt tối om, như đã nhìn thấy trước cái kết ấy từ lâu.
Bức tranh Phong trên tường biến mất, để lại một khoảng trống lạnh lẽo. Nhưng ngay sau đó, một bức khác hiện ra — cảnh cả hai chúng tôi, tôi và Đức, đứng trước một cánh cửa duy nhất, phía sau là những cái bóng đen quái dị đang áp sát.
Chiếc hộp thứ chín từ từ trồi lên. Trên nắp không còn chữ, cũng không còn gỗ hay gương… mà là một bàn tay người thật sự, trắng bệch, dính máu, đặt chỏng chơ giữa nắp hộp, ngón tay chỉ thẳng về phía chúng tôi.