Chiếc hộp thứ chín rung dữ dội, cái bàn tay trắng bệch trên nắp co giật như còn sống. Những ngón tay khẽ gõ xuống mặt gỗ, phát ra tiếng cộc… cộc… cộc đều đặn, giống nhịp tim của một kẻ đang hấp hối.
Tôi và Đức đứng chôn chân, mồ hôi lạnh vã ra, không dám tiến lại gần.
Đèn đỏ chớp nháy, rồi giọng loa vang lên, méo mó, kéo dài từng chữ:
— Người chơi cuối cùng… hãy đặt tay mình vào bàn tay định mệnh. Kẻ được chọn sẽ sống… kẻ còn lại… phải chết.
Không khí đặc quánh đến mức tôi cảm thấy mình khó thở. Mọi chuyện đến giờ phút này đã quá rõ ràng: chỉ một trong hai chúng tôi có thể rời khỏi nơi này.
Đức liếc sang tôi. Trong đôi mắt anh ta, không còn sự sợ hãi, mà là một thứ gì đó sâu thẳm, lạnh lẽo. Anh bước lên một bước, giọng khàn đặc:
— Cậu biết không? Ngay từ đầu, tôi đã hiểu… trò chơi này chỉ để ép chúng ta giết lẫn nhau.
Tôi nghẹn lại, siết chặt nắm tay:
— Không… chúng ta có thể tìm cách phá luật… phải có đường khác!
Đức bật cười, tiếng cười khô khốc, méo mó:
— Phá luật ư? Cậu thấy kết cục của những kẻ không tuân theo chưa? Trang… Phong… tất cả bọn họ…
Bàn tay trên nắp hộp đột ngột dựng thẳng ngón trỏ, chỉ thẳng vào ngực tôi. Tim tôi chợt nhói lên, toàn thân lạnh buốt.
— Nó… chọn cậu rồi. — Đức thì thào, đôi môi nhếch lên như một vệt cười quái gở.
Tôi lắc đầu, lùi lại:
— Không! Tôi sẽ không chơi cái trò điên rồ này!
Ngay lập tức, sàn nhà dưới chân tôi tách ra, những lưỡi dao thép sắc ngọt thò lên, kề sát vào cổ chân. Chỉ cần tôi cựa quậy, chúng sẽ chém nát gân xương.
Giọng loa rít gào:
— Đặt tay vào bàn tay định mệnh… nếu không, cả hai sẽ chết!
Không còn lựa chọn. Tôi run rẩy tiến lên, bàn tay đẫm mồ hôi từ từ đặt vào cái bàn tay lạnh buốt trên nắp hộp.
Đức đứng đối diện, đặt tay lên cùng lúc. Bàn tay kia lập tức co chặt lại, ghì cả hai chúng tôi xuống, như cánh cổng sắt vừa khép.
Đột ngột, cánh cửa thép trên tường bật mở. Đằng sau là một hành lang tối đen, gió lạnh thốc vào rát mặt.
Loa cười khùng khục:
— Chỉ một người được đi tiếp. Bàn tay sẽ quyết định… ai sống, ai chết.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được áp lực khủng khiếp truyền qua bàn tay: từng ngón tay vô hình siết chặt, buộc chúng tôi phải… đối đầu nhau.
Đức nghiến răng, mắt đỏ rực, hét lên:
— Tao sẽ không chết ở đây!
Anh ta bất ngờ đẩy mạnh, cố ép bàn tay tôi bật ra khỏi hộp. Tôi gồng hết sức chống lại, mạch máu nổi căng trên thái dương, cảm giác như từng khớp xương tay sắp gãy.
Bàn tay định mệnh cười khẽ, một âm thanh ghê rợn, nửa như tiếng trẻ con, nửa như tiếng thú.
Mặt đất rung chuyển, bức tranh cuối cùng trên tường xuất hiện: tôi và Đức, một người đứng, một người ngã trong vũng máu.
Không còn đường lùi nữa.
Cái chết đang đứng chờ.