Tiếng cười của bàn tay định mệnh vang vọng trong căn phòng, như tiếng đập cánh của hàng ngàn con côn trùng. Lực siết giữa hai bàn tay ngày một mạnh, ép tôi và Đức phải ghì nhau, đấu sức bằng tất cả sinh mạng.
Mạch máu trên trán tôi nổi gân xanh, vai run bần bật. Đức thì gầm gừ, mặt đỏ bừng, hai mắt rực lên như dã thú bị dồn vào đường cùng.
— Mày sẽ chết… không phải tao! — Đức gào lên, giọng vỡ vụn.
Anh ta dồn toàn lực, ép bàn tay tôi xuống. Xương cổ tay tôi kêu răng rắc, cảm giác như sắp gãy lìa.
Trong giây phút tuyệt vọng, tôi nhìn lên bức tranh cuối cùng trên tường. Quả thật, một người đứng sừng sững, còn một kẻ ngã gục trong vũng máu. Nhưng hình ảnh mờ nhòe, không rõ ai là ai.
Tôi hét lên, khản đặc cổ họng:
— Đức! Nếu anh giết tôi… anh nghĩ anh sẽ sống yên ổn sao? Anh sẽ mãi mãi kẹt trong tội lỗi của chính mình!
Đức dừng lại nửa giây. Trong mắt anh lóe lên tia hoang mang. Rồi anh cười điên loạn:
— Tội lỗi? Tao đã sống với nó từ lâu rồi! Một cái xác nữa… thì có là gì!
Bàn tay định mệnh siết mạnh hơn, móng tay lạnh buốt cắm sâu vào da thịt cả hai chúng tôi, máu rỉ ra, chảy thành vệt dài trên nắp hộp.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nhớ đến những người đã ngã xuống: Trang, Phong, cả những bức tranh đầy máu. Tất cả họ đều chết vì không thể chống lại trò chơi này.
Không… mình không thể để Đức thắng. Nếu mình chết, tất cả chấm hết.
Tôi dồn hết sức, nghiến chặt răng, hét lên như muốn xé toạc lồng ngực. Cơ bắp tay tôi căng cứng, toàn thân dốc toàn lực chống trả.
Đức gầm rú, cố đè xuống. Nhưng đôi mắt anh chợt giật mạnh, máu mũi trào ra. Cơ thể anh run rẩy dữ dội.
Bức tranh trên tường dần rõ nét. Người ngã trong vũng máu… mái tóc ngắn, dáng người cao gầy… chính là Đức!
— Không… không thể nào… — Đức lắp bắp, nhìn lên bức tranh, ánh mắt hoảng loạn.
Ngay lúc ấy, bàn tay định mệnh bật sáng đỏ rực, rồi buông tôi ra, dồn toàn lực siết lấy Đức.
Anh ta hét lên một tiếng cuối cùng, mắt trợn trừng, máu phun ra từ miệng. Toàn thân Đức bị bàn tay kéo thẳng xuống hộp.
Tiếng xương gãy vang vọng. Rồi im lặng.
Khi ánh sáng vụt tắt, trên nắp hộp chỉ còn lại một vệt máu loang lổ. Đức biến mất, như thể chưa từng tồn tại.
Bức tranh cuối cùng trên tường rùng mình rồi tan biến. Tường trắng trở lại, trơn nhẵn như chưa từng bị vẽ.
Đèn trong phòng bật sáng. Cánh cửa lớn phía trước từ từ mở ra, ánh sáng mờ ảo hắt vào.
Tôi quỵ xuống, toàn thân run bần bật, cổ tay đau nhói, mồ hôi và máu hòa vào nhau.
Vậy là… mình sống sót?
Tôi chậm rãi đứng lên, hướng về phía cánh cửa, lòng ngập tràn câu hỏi: phía bên kia… là tự do, hay một cạm bẫy khác?