Chiếc hộp thứ hai trồi lên mặt bàn, cũ kỹ và nặng nề, phủ bụi xám bạc. Phong đứng im, vai căng cứng, ánh mắt không rời khỏi nó. Tôi thấy rõ đôi bàn tay bác sĩ ấy run khẽ, dù anh luôn tỏ ra lạnh lùng.
Tiếng loa rè vang lên:
— Người chơi số 2, đến lượt anh.
Phong nuốt khan. Bàn tay anh từ từ đặt lên nắp hộp, dường như muốn giữ nhịp tim đang đập loạn. Chúng tôi nín thở. Tôi còn nghe được cả tiếng khóc nức nở chưa dứt của Linh vọng từ góc phòng.
Nắp hộp bật mở.
Bên trong, một ống tiêm lớn màu bạc nằm ngay ngắn, cạnh đó là lọ dung dịch trong suốt không nhãn mác. Một tấm thẻ ghi dòng chữ đỏ như máu:
“Người chơi số 2, nhiệm vụ của bạn: Tiêm toàn bộ dung dịch này vào một người chơi khác. Nếu từ chối, cái chết sẽ đến với tất cả.”
Căn phòng như đông đặc. Máu trong người tôi như ngừng chảy.
Trang hét lên, giọng the thé:
— Không được! Đó chắc chắn là độc! Chúng muốn chúng ta giết nhau!
Đức trầm giọng, đôi mắt tối lại:
— Cũng có thể chỉ là dung dịch muối… thử tâm lý thôi.
— Anh nói thế dễ lắm! — Linh gào lên, đôi mắt hoảng loạn, ôm chặt ngực. — Nếu tiêm vào, người đó mà chết thật thì sao?!
Phong vẫn đứng im, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ống tiêm, không nói một lời. Vầng trán anh lấm tấm mồ hôi. Tôi biết anh từng là bác sĩ phẫu thuật, bàn tay này từng cứu sống nhiều người… và giờ, nó có thể biến thành kẻ giết người.
Tiếng loa lạnh lùng:
— Ba phút đếm ngược bắt đầu.
“Ba… Phút… Còn…”
Tôi siết nắm tay đang quấn băng vết thương, nhìn Phong:
— Đừng làm. Chắc chắn có cách khác…
Anh quay sang tôi, ánh mắt sáng lên tia giằng xé. Rồi, bất ngờ, anh hỏi:
— Có ai tình nguyện không?
Không ai trả lời. Chỉ có tiếng kim giây lạch cạch quay nhanh.
Trang lùi hẳn về sau, hét toáng:
— Đừng nhìn tôi! Đừng có nghĩ…
Linh thì khóc nấc, lắc đầu liên tục. Đức thì… lại im lặng một cách khó hiểu, chỉ nhìn Phong bằng ánh mắt trầm ngâm, như thể đang chờ anh ta lựa chọn.
“Hai phút… còn…”
Phong siết chặt ống tiêm, rồi bất ngờ hướng ánh mắt về phía tôi. Cả người tôi lạnh buốt.
— Tôi… tôi không thể… — Anh thốt lên, giọng nghẹn. — Nhưng nếu không ai chịu… tất cả sẽ chết.
Tôi rít qua kẽ răng:
— Vậy anh muốn giết tôi sao?
Phong gào lên:
— Tôi không biết nữa!!!
Anh giơ ống tiêm, mũi kim sáng loáng dưới ánh đèn vàng. Trong khoảnh khắc, cả căn phòng như nghẹt thở. Trang hét thất thanh, Linh ngã quỵ, còn Đức thì nhích bước tới.
Đúng lúc ấy, bức tranh của tôi trên tường — vẽ cảnh bị cắt cổ — rục rịch chuyển động. Vệt đỏ loang ra từ cổ họng bức vẽ, máu nhỏ giọt xuống nền tranh.
Tiếng loa đếm:
— Một phút… còn…
Phong run bắn, bàn tay cứng đờ. Mồ hôi chảy dài xuống cằm. Anh nhìn tôi, rồi nhìn Linh đang khóc, Trang thì sợ hãi, Đức lạnh lùng.
— Tôi… tôi phải chọn ai đây?
Tôi thấy trong mắt anh, lần đầu tiên, không còn sự lạnh lùng của bác sĩ — mà chỉ còn một con người bị dồn đến tuyệt vọng.
Kim giây nhích từng khắc.
“Ba mươi giây… còn…”
Phong hét lớn, giơ ống tiêm, lao về phía…