trò chơi con rối

Chương 4: Cái kim xuyên da


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phong lao về phía Linh. Tiếng hét thất thanh của cô xé rách căn phòng im lặng. Tôi bật dậy theo phản xạ, nhưng cánh tay nhức buốt và máu rịn ra khiến tôi chậm một nhịp.

Kim tiêm sáng loáng cách cổ Linh chỉ vài phân. Đúng lúc đó, một bóng người lao tới. Đức.

— Đủ rồi! — anh ta gầm lên.

Bàn tay lực lưỡng của Đức siết chặt cổ tay Phong, khiến mũi kim dừng lại giữa không trung. Hai người đàn ông gồng mình, hơi thở gấp gáp, mồ hôi vã ra như tắm.

Tiếng loa lạnh lùng vang vọng:
— Mười giây cuối cùng…

— Buông ra! Nếu tôi không tiêm, tất cả sẽ chết! — Phong gào khản cả cổ, đôi mắt đỏ ngầu.

Đức nghiến răng, trán nổi gân xanh:
— Mày định biến mình thành kẻ sát nhân sao?!

Kim tiêm run bần bật, chỉ cần một lực nhỏ nữa là xuyên qua lớp da mỏng manh. Linh hoảng loạn vùng vẫy, nước mắt giàn giụa:
— Đừng… làm ơn…

Năm giây… còn…

Một quyết định lóe lên trong mắt Đức. Anh ta đột ngột xoay cổ tay Phong, rồi ghim mũi kim thẳng vào cánh tay mình.

Phong sững người. Tất cả chúng tôi chết lặng.

Dịch lỏng trong suốt tràn vào cơ thể Đức. Anh nhăn mặt, hơi thở dồn dập, nhưng không rút kim ra. Khi giọt cuối cùng biến mất, kim rơi lăn lóc trên sàn.

Hết giờ.

Tiếng loa vang lên. Sau đó, im lặng.

Không có tiếng chuông tử vong. Không có bức tranh nào đổi màu máu.

Trang nấc lên:
— Trời ơi… Anh ta… còn sống sao?

Đức ngồi phịch xuống sàn, bàn tay ôm chặt chỗ tiêm. Vài vết đỏ loang ra, nhưng anh vẫn thở, ánh mắt lạnh lẽo quét qua mọi người:
— Vậy là… dung dịch không giết người.

Phong sụp xuống, hai bàn tay run rẩy che mặt. Linh khóc nức nở, ngã gục vào góc tường.

Tôi bước lại gần, nhìn vào bức tranh trên tường. Trong tranh, Đức ban đầu được vẽ trong cảnh treo cổ. Nhưng giờ, trên bức vẽ xuất hiện một chi tiết mới: cánh tay anh rỉ máu, đâm xuyên bởi một chiếc kim tiêm.

Tôi nghẹn thở. Nghĩa là… các bức tranh không chỉ báo trước cái chết. Chúng thay đổi để phản ánh lựa chọn.

Đúng lúc đó, bàn tròn giữa phòng lại chuyển động. Chiếc hộp thứ ba từ từ nổi lên, nặng nề, phủ bụi.

Âm thanh ghê rợn từ loa vang vọng, lạnh buốt tận xương:
— Người chơi số 3, bước lên. Trò chơi tiếp tục.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×