trò chơi con rối

Chương 6: Tiếng gọi từ tranh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiếc hộp thứ tư nổi lên, bề mặt nứt nẻ như da người khô. Chúng tôi chưa kịp thở thì một âm thanh khác vang lên, không phải từ loa… mà từ những bức tranh trên tường.

“Đến lượt ta… đến lượt ta…”

Âm thanh thì thào, trầm đục, như có hàng chục cái miệng đang rì rầm cùng lúc. Tôi lạnh sống lưng, mắt căng ra nhìn. Những bức vẽ vừa rồi vô tri, giờ lại khẽ động đậy.

Tranh của tôi – cảnh bị cắt cổ – môi bắt đầu mấp máy, máu nhỏ từng giọt đỏ tươi xuống nền. Tranh của Linh – cảnh bị đâm lưỡi dao vào lưng – ánh mắt đẫm lệ, đôi môi khẽ run như sắp bật ra tiếng nức nở.

— M… mọi người có nghe không? — Linh lắp bắp, mặt trắng bệch.

— Tôi nghe rồi… — Trang thì thào, ôm chặt cánh tay rướm máu, toàn thân run rẩy.

Bỗng nhiên, giọng trong bức tranh Đức vang rõ rệt, như gọi trực tiếp tên anh:
— Đức… mày đã lừa dối… mày phải trả giá…

Đức cứng người, đôi mắt lóe lên sự hoảng hốt rồi lập tức che giấu bằng vẻ lạnh lùng. Anh đứng phắt dậy, gầm lên:
— Câm miệng! Chỉ là trò hề!

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, bức tranh của anh chảy máu thật sự. Vệt đỏ từ chiếc dây thừng treo cổ lan xuống, nhỏ giọt rơi lộp bộp trên sàn nhà. Mùi tanh xộc lên nồng nặc.

Chiếc hộp thứ tư bật mở. Bên trong không phải dao hay ống tiêm. Chỉ có một chiếc mặt nạ gỗ nứt nẻ, khắc hình nụ cười méo mó. Kèm theo tấm thẻ máu:

“Người chơi số 4, đeo mặt nạ và lắng nghe. Sự thật sẽ được nói ra từ chính bức tranh của ngươi.”

Không ai nhúc nhích. Không ai muốn động vào.

Tiếng thì thào từ tranh Đức càng lúc càng lớn, như tiếng vọng trong đầu:
— Đeo nó đi… để mọi người biết mày đã làm gì…

Đức nghiến răng, bàn tay run nhẹ. Trang lùi sát tường, giọng lạc đi:
— Tôi… tôi không chịu nổi nữa…

Phong thì thầm với tôi, mồ hôi rịn ra:
— Nếu anh ta không đeo… liệu tất cả có chết không?

Tiếng loa khàn khàn chen ngang, như để trả lời:
— Nếu nhiệm vụ bị bỏ qua… toàn bộ sẽ cùng kết thúc.

Đức cầm mặt nạ lên. Gỗ sần sùi, lạnh buốt như băng. Anh nhìn chúng tôi một thoáng, ánh mắt đen kịt, rồi chậm rãi đưa mặt nạ áp lên.

Ngay khoảnh khắc đó, bức tranh Đức bật ra tiếng hét — tiếng hét bị nghẹn trong sợi dây thừng treo cổ.

Đèn trong phòng nhấp nháy dữ dội. Không gian đỏ rực biến thành màu đen đặc. Trong bóng tối, giọng nói rì rầm vang lên, như cả chục kẻ đang gào thét cùng lúc:

— Đức… kẻ phản bội… máu mày đã làm dơ căn nhà này…

Tôi bịt tai, nhưng giọng nói vẫn chui vào não. Linh gục xuống, nức nở. Trang hét điên loạn.

Còn Đức, sau lớp mặt nạ, không động đậy. Chỉ có đôi vai khẽ run.

Bức tranh anh ta từ từ đổi màu — gương mặt treo cổ giờ đây mở mắt, trừng trừng nhìn thẳng ra ngoài, như muốn bước ra khỏi khung.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×