Tiếng hét từ bức tranh của Đức vọng ra, rền rĩ như xé tim. Những ngọn đèn đỏ lóe sáng từng đợt, soi rõ khuôn mặt anh sau lớp mặt nạ gỗ. Đôi mắt qua khe hở tối đen, trống rỗng.
Tôi rùng mình. Căn phòng như đang ép buộc anh ta phải mở miệng.
Tiếng loa vang, lần này lạ lùng hơn — nó hòa nhịp cùng giọng tranh, như được nhân đôi, vang vọng:
— Người chơi số 4, hãy thú tội. Nói ra sự thật… nếu không, dây treo cổ sẽ siết chặt.
Cùng lúc đó, bức tranh Đức biến đổi. Sợi dây thừng quấn quanh cổ bức vẽ siết chặt từng chút, máu rịn ra từ làn da trong tranh.
Đức khụy gối, bàn tay túm lấy cổ họng thật của mình, khó thở. Hơi thở gấp gáp vang lên, rít từng tiếng.
Trang hét:
— Nói đi! Nói nhanh lên!
Phong lao lại định gỡ mặt nạ, nhưng vừa chạm tay vào, mặt nạ nóng rực như than hồng, khiến anh giật bắn.
Đức gào lên, giọng khản đặc:
— Được… tôi… tôi sẽ nói…
Sợi dây trong tranh dừng siết. Cả phòng lặng im, chỉ còn tiếng tim tôi đập loạn trong lồng ngực.
Đức run rẩy, bàn tay ôm mặt nạ, đôi mắt lóe tia đau đớn. Anh thốt ra từng chữ, nặng như đá rơi:
— Ba năm trước… tôi từng đến căn biệt thự này… cùng một nhóm khác…
Chúng tôi chết lặng.
— Đó cũng là… “trò chơi con rối”. Nhưng tôi… tôi là kẻ duy nhất sống sót.
Mặt đất dưới chân tôi như sụp xuống.
Linh khóc nấc:
— Ý anh là… đây không phải lần đầu?
Đức gật đầu, mồ hôi đầm đìa.
— Tôi đã… phản bội họ. Để mình thoát ra. Từng người một… chết vì tôi. Và khi tôi bước ra ngoài, có một bức tranh… treo sẵn chờ tôi ở cửa. Chính bức tranh treo cổ này.
Anh ngẩng đầu, giọng nghẹn lại:
— Tôi tưởng nó chỉ ám ảnh trong mơ. Nhưng hóa ra… tôi chưa bao giờ thoát khỏi nơi này.
Bức tranh phía sau Đức nứt toác, từ khe hở lòi ra bàn tay xám ngoét, run rẩy như muốn chạm tới cổ anh thật.
Trang ngã khuỵu xuống, gào điên dại:
— Không! Không phải thật đâu! Tất cả chỉ là trò dàn dựng!
Nhưng bức tranh vẫn rỉ máu. Mặt nạ trên mặt Đức cười méo mó, miệng nứt toác thành đường dài.
Tiếng loa kết thúc, vang vọng khắp tường:
— Người chơi số 4 đã thú tội. Trò chơi tiếp tục.
Bàn tay trong tranh rút vào. Sợi dây thừng dừng siết, nhưng đôi mắt nhân vật trong tranh vẫn mở to, dõi theo từng bước của chúng tôi.
Chiếc hộp thứ năm từ từ nhô lên bàn, nặng nề, phát ra âm thanh lạch cạch như bên trong có thứ gì đang cựa quậy.
Tôi nhìn nó, sống lưng lạnh toát. Lời thú tội của Đức chỉ mới bắt đầu khơi ra một cơn ác mộng sâu hơn.