trò chơi con rối

Chương 8: Cái hộp biết thở


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiếc hộp thứ năm trồi lên, không giống những chiếc trước. Nó phập phồng nhè nhẹ, như… đang thở. Cái nắp gỗ cong lên rồi hạ xuống theo nhịp, phát ra tiếng rít khe khẽ.

Chúng tôi sững sờ, không ai dám lại gần.

Trang ôm chặt vết cắt máu khô, lùi ra sau, miệng lắp bắp:
— Nó… nó sống… cái hộp sống…

Đèn đỏ chớp nháy liên hồi. Giọng loa vang lên, ghê rợn hơn bao giờ hết:
— Người chơi số 5… bước lên.

Tất cả cùng quay về phía Linh. Khuôn mặt cô tái mét, đôi mắt rưng rưng, toàn thân run bần bật.

— Không… không phải tôi… làm ơn… — Linh gào, lắc đầu liên tục.

— Phải làm thôi, Linh! — Tôi gằn giọng, tim đập thình thịch. — Nếu không… tất cả sẽ…

Tôi chưa kịp dứt lời, cái hộp tự bật nắp. Một luồng hơi lạnh phả ra, mang theo mùi tanh nồng khủng khiếp. Bên trong, một con búp bê cũ nát nằm ngửa, đôi mắt thủy tinh vỡ nứt, ngực nó phập phồng như đang hít thở thật.

Bên cạnh là một mảnh giấy ố vàng:

“Người chơi số 5, ôm lấy nó. Nếu thả ra trước khi đồng hồ cát chảy hết, cái chết trong tranh sẽ thành hiện thực.”

Mọi ánh mắt đổ dồn vào Linh. Tranh của cô — cảnh bị đâm dao xuyên lưng — bỗng rỉ máu tươi từ vết thương, máu chảy xuống nền gạch.

Linh gào thất thanh, ôm đầu:
— Tôi không làm được! Tôi không ôm cái thứ kinh tởm đó!

Búp bê bất ngờ mở miệng, giọng trẻ con khàn đục vang lên:
— Mẹ ơi… đừng bỏ con…

Cả căn phòng rùng mình. Tôi thấy da thịt mình nổi gai, đầu óc quay cuồng.

Phong thì thào:
— Nó… nó biết nói…

Đức vẫn im lặng, nhưng bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Trang thì quỳ sụp xuống, khóc nức, không dám nhìn.

Tôi bước tới, nắm chặt tay Linh:
— Nghe tôi… hãy ôm nó! Chỉ cần ôm thôi! Nếu không, cô sẽ chết!

Đồng hồ cát bên trong hộp lật úp, cát bắt đầu chảy.

Linh run rẩy vươn tay, nước mắt trào ra. Cô cắn môi, rồi cuối cùng gào lên, chụp lấy con búp bê.

Ngay lập tức, búp bê phát ra tiếng cười khúc khích, ghê rợn. Tay nó tự động vòng ra sau lưng Linh, siết chặt như cánh tay thật.

— Mẹ ơi… con yêu mẹ… — giọng nói vang lên từ miệng búp bê, ngọt ngào mà lạnh buốt.

Linh run lẩy bẩy, toàn thân cứng đờ, nhưng không dám buông. Đồng hồ cát chảy từng hạt một. Mỗi hạt rơi xuống, bức tranh Linh lại rỉ thêm máu.

Tôi chỉ biết đứng nhìn, mồ hôi lạnh chảy dài. Trong đầu tôi vang vọng một ý nghĩ: nếu cô ấy buông tay… lưỡi dao trong tranh sẽ cắm xuyên lưng thật.

Kim giây như nhích chậm lại, kéo dài nỗi tra tấn.

Khi hạt cát cuối cùng rơi xuống, đèn vụt tắt. Chúng tôi chỉ nghe tiếng búp bê cười rúc rích, xen lẫn tiếng thở gấp của Linh.

Rồi đèn bật sáng trở lại. Đồng hồ cát trống rỗng. Linh vẫn ôm búp bê, nước mắt nhòe nhoẹt, nhưng… cô còn sống.

Con búp bê đột ngột nứt ra từng mảng, vỡ vụn thành bụi đen, tan biến khỏi vòng tay Linh.

Tranh trên tường ngừng chảy máu. Nhưng trong đôi mắt vẽ, hình như có một vệt lệ đỏ còn đọng lại.

Chiếc hộp thứ sáu từ từ trồi lên. Trên nắp, lần này không phải gỗ, mà là một tấm gương mờ đục, phản chiếu những khuôn mặt méo mó của chúng tôi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×