trò chơi ở sân đình

Chương 4: Sân Đình Vắng Lặng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm đó, Minh không thể chịu nổi cảm giác tò mò. Anh quyết định quay lại sân đình sau khi trời tối hẳn. Trăng non chỉ chiếu những tia mờ ảo, tạo nên bóng dài loang lổ trên sân gạch rêu phong. Cái cảm giác im lặng ngột ngạt khiến Minh vừa sợ vừa hứng thú – như thể sân đình đang chờ anh bước chân vào trò chơi của nó.

Khi bước chân vào sân, Minh nghe thấy những tiếng cười lẩn khuất, vang vọng từ khắp các góc tối. Bóng trẻ con bắt đầu xuất hiện, nhưng khác với lần trước: lần này chúng tiến gần anh hơn, nhảy múa quanh bệ thờ, hát những câu hát dân gian mà Minh từng nghe từ thời thơ ấu. Nhưng những lời hát này không còn trong sáng, mà trở nên u ám:

“Ai thua trò chơi, sẽ ở lại mãi mãi…

Ai dám bước vào, đừng quay lại…”

Minh cảm thấy cả cơ thể run lên. Anh bước tới gần dây nhảy, lòng quyết tâm tìm hiểu bí ẩn. Khi tay anh chạm vào dây, cảm giác lạnh buốt như băng chạy khắp cánh tay, rồi bất ngờ dây nhảy dường như co quắp lại, uốn lượn như sinh vật sống. Minh giật mình, nhưng không thể rút tay – như có một lực vô hình níu anh lại.

Bóng trẻ con bao quanh Minh, nhảy múa trong không gian mờ ảo. Một đứa trẻ tiến gần, ánh mắt trống rỗng, giọng nói thì thầm:

“Chơi đi… nếu muốn biết sự thật…”

Minh hít một hơi sâu, tự nhủ mình không thể bỏ chạy. Anh bắt đầu tham gia trò chơi – nhảy dây theo nhịp mà bóng trẻ con tạo ra. Mỗi bước chân, anh cảm nhận nền sân lạnh buốt, như thể mình đang bước trên đá lạnh. Nếu anh nhảy sai nhịp, dây nhảy quấn quanh chân, thít chặt, làm anh đau nhói.

Sau vài lần thất bại, Minh nhận ra trò chơi không chỉ là thử thách thể chất, mà còn là thử thách trí tuệ: anh phải ghi nhớ nhịp điệu, quan sát chuyển động của bóng trẻ con và đoán bước tiếp theo. Khi bắt kịp nhịp điệu, dây nhảy lập tức thả lỏng, và bóng trẻ con lùi lại, nhưng vẫn dõi theo anh bằng ánh mắt rỗng.

Sau trò nhảy dây, bóng trẻ con dẫn Minh đến trò ô ăn quan biến dạng. Các ô đất không còn cố định, mọc lên như đá cứng, di chuyển theo nhịp trò chơi. Minh nhận ra nếu bước sai, bàn chân anh sẽ bị chạm vào các ô đá lạnh buốt, đau nhói như kim châm. Anh quan sát kỹ và phát hiện một mô hình: mỗi ô ăn quan là một ký hiệu, gợi ý về đường đi an toàn. Minh phải kết hợp trí tuệ và quan sát để vượt qua.

Trong lúc chơi, anh nghe thấy tiếng thì thầm từ các bức tượng cổ:

“Hãy tìm những dấu vết, mọi chuyện sẽ sáng tỏ…

Lời nguyền bắt đầu từ lòng ích kỷ của người xưa…”

Những lời thì thầm như ánh sáng dẫn đường. Minh dần hiểu rằng sân đình không chỉ là nơi trừng phạt, mà còn là nơi để giải cứu linh hồn trẻ con. Anh chợt nhớ lại cuốn sổ cũ bà Lan đưa, những ký hiệu và bản vẽ trò chơi giờ mới có ý nghĩa. Mỗi thử thách đều tương ứng với một “bước đi” trên bản đồ giải cứu.

Khi trò chơi kết thúc, bóng trẻ con dừng lại, nhảy quanh Minh vài vòng rồi biến mất vào màn sương mờ. Anh đứng giữa sân, mồ hôi nhễ nhại, tim đập dồn dập. Lần đầu tiên anh trực tiếp đối mặt với thế lực siêu nhiên của sân đình, và may mắn sống sót nhờ trí tuệ, quan sát và sự can đảm.

Minh nhận ra rằng lễ hội sắp tới không còn là lễ hội bình thường nữa. Nó là nơi những linh hồn trẻ con đang kêu cứu, và chỉ khi anh tìm hiểu sâu hơn, giải mã các thử thách và hiểu lời nguyền sân đình, anh mới có thể cứu các em.

Trước khi rời sân đình, Minh nhìn quanh: ánh trăng chiếu lên mái ngói cong vút, những bóng cây rậm rạp như đung đưa theo nhịp gió. Không gian yên tĩnh nhưng vẫn ám ảnh. Anh bước đi, biết rằng chuyến phiêu lưu vào bí ẩn của sân đình mới chỉ bắt đầu, và những thử thách kinh dị tiếp theo sẽ còn nguy hiểm hơn nhiều.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×