Đêm hôm đó, Minh quyết định quay lại sân đình, lòng đầy quyết tâm. Lần này anh không còn run sợ như trước, nhưng sự tò mò cùng cảm giác nặng nề từ những vụ mất tích cũ khiến tim anh đập nhanh. Ánh trăng mờ chiếu xuống, sân đình hiện ra dưới lớp sương mờ ảo, những bóng cây đen kéo dài theo nhịp gió.
Anh tiến đến bệ thờ trung tâm, nơi trước đây đã thấy những bóng mờ trẻ con nhảy múa. Giữa lớp rêu và bụi, Minh nhận thấy một khe hở nhỏ – một cánh cửa gỗ cũ, hẳn đã lâu không ai mở. Khi chạm tay vào, cánh cửa kêu răng rắc, như phản ứng với sự hiện diện của anh. Minh hít một hơi sâu, đẩy cánh cửa ra và thấy một bậc thang dẫn xuống hầm tối tăm.
Bước chân xuống hầm, không khí trở nên lạnh buốt. Một mùi ẩm mốc, lẫn khói nhang cũ, xộc vào mũi Minh. Anh bật đèn pin, chiếu quanh hầm, và choáng váng khi thấy những bức tranh, những ký hiệu và các đồ vật cũ nằm ngổn ngang. Các bức tranh mô tả lễ hội, các trò chơi dân gian, cùng những hình ảnh trẻ con với khuôn mặt méo mó, ánh mắt trống rỗng.
Một tấm tranh đặc biệt thu hút Minh: bức vẽ một trò chơi nhảy dây nhưng dây quấn quanh chân trẻ con, như thể trói chúng lại. Dưới bức tranh là một ghi chú bằng mực sẫm:
“Ai dám tham gia, hãy nhớ từng bước… sai một bước, sẽ ở lại mãi mãi.”
Minh lặng người. Đây chính là lời cảnh báo từ quá khứ, giải thích hiện tượng mà anh đã chứng kiến đêm qua. Anh nhận ra rằng các trò chơi dân gian không chỉ là thử thách, mà là bẫy ma quái để giữ linh hồn trẻ con trong hầm, nơi cầu nối giữa sống và chết.
Đi sâu hơn, Minh phát hiện một chiếc rương cũ. Mở ra, anh thấy các món đồ chơi bằng gỗ, các con búp bê cũ kỹ, và những món vật dụng cá nhân của trẻ em từng mất tích. Mỗi món vật đều tỏa ra một luồng năng lượng lạnh, khiến anh rùng mình. Minh cẩn thận cầm một con búp bê, cảm giác như bàn tay vô hình quấn quanh cổ tay anh. Anh giật mình, thả búp bê xuống, nhưng vẫn giữ ánh mắt quan sát.
Trên tường hầm, Minh nhìn thấy các ký hiệu lạ, giống như một bản đồ trò chơi: các ô ăn quan, nhảy dây, trốn tìm… tất cả đều được vẽ theo một trật tự nhất định, như muốn dẫn lối người chơi đến mục tiêu cuối cùng – giải cứu linh hồn trẻ con. Minh hiểu rằng những trò chơi ban đêm không phải ngẫu nhiên, mà là những thử thách được thiết kế tỉ mỉ từ quá khứ.
Khi đang quan sát, Minh nghe thấy tiếng thì thầm nhẹ nhàng:
“Hãy tìm bước đi đúng… kẻo lạc mãi trong bóng tối…”
Anh quay lại, nhưng không thấy ai. Tiếng thì thầm vang vọng từ mọi phía, nhấn mạnh rằng hầm cổ này vẫn còn kết nối trực tiếp với thế giới trẻ con mắc kẹt. Minh cảm nhận được trách nhiệm nặng nề: nếu không tìm ra cách giải mã trò chơi, các linh hồn sẽ mãi bị mắc kẹt.
Minh quyết định ghi chú tất cả: bản đồ trò chơi, ký hiệu, đồ vật, từng bước nhảy dây, ô ăn quan và những hành động kỳ lạ mà bóng trẻ con đã thực hiện. Anh nhận ra rằng đây sẽ là chìa khóa để đối mặt với thử thách thực sự trong lễ hội sắp tới.
Trước khi rời hầm, Minh nhìn quanh lần cuối: ánh sáng đèn pin chiếu lên những tấm tranh cũ, tạo thành bóng mờ của trẻ con khắp hầm. Anh cảm thấy cả sự kinh hãi lẫn một chút hy vọng: nếu có thể giải mã các thử thách, anh sẽ cứu được những linh hồn này và phá lời nguyền sân đình.
Khi trở lên mặt đất, Minh hít một hơi dài. Không gian sân đình vẫn tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió rì rào qua các cây cổ thụ. Nhưng anh biết rằng những điều đáng sợ chưa kết thúc. Đêm tới, những bóng mờ trẻ con sẽ lại xuất hiện, và anh phải đối mặt trực tiếp với thử thách đầu tiên – trò chơi dân gian biến dạng, nơi nguy hiểm và bí ẩn đan xen.
Minh bước về nhà, lòng nặng trĩu, mang theo một quyết tâm: không chỉ quan sát, không chỉ ghi chú, mà phải tham gia trò chơi, hiểu luật chơi, và tìm cách giải cứu linh hồn trẻ con khỏi lời nguyền cổ xưa của sân đình.