trò chơi ở sân đình

Chương 8: Tiếng Nói Của Linh Hồn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm đó, Minh lại trở lại sân đình. Lần này anh mang theo cả cuốn sổ ghi chép các thử thách trước, chiếc đèn pin và quả bầu khô mà ông bà nhắc có tác dụng “giúp linh hồn an toàn”. Không gian sân đình vẫn tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió rì rào và bóng cây đung đưa dưới ánh trăng mờ.

Ngay khi bước vào, Minh nghe thấy tiếng cười trẻ con vang vọng khắp nơi, nhưng lần này âm thanh không hỗn loạn mà rõ ràng hơn, gần như mời gọi. Các bóng trẻ con xuất hiện, nhảy múa theo hình tròn quanh bệ thờ trung tâm. Minh quan sát kỹ, nhận ra một trong số các bóng mờ tiến lại gần, khác hẳn các bóng khác: ánh mắt trong sáng, không trống rỗng, khuôn mặt hiền hậu, trông giống một đứa trẻ bình thường.

Bất ngờ, bóng trẻ con bắt đầu nói:

“Anh… anh là người sống. Sao anh không sợ chúng tôi?”

Minh sững sờ, vừa sợ vừa tò mò:

“Anh… anh không muốn làm hại các em. Anh chỉ muốn hiểu… tại sao các em ở đây?”

Bóng trẻ con lùi lại, tay chỉ vào bệ thờ trung tâm, rồi tiếp tục:

“Chúng tôi… không được về nhà. Người xưa… làm trò chơi này… để giữ chúng tôi… trong sân đình. Ai bước vào sẽ phải chơi cùng… hoặc mắc kẹt như chúng tôi…”

Minh ghi chú nhanh trong đầu, nhận ra đây là lần đầu tiên anh được nghe câu chuyện trực tiếp từ linh hồn trẻ con.

“Người xưa? Ai là người xưa? Tại sao họ lại giữ các em ở đây?” – Minh hỏi, giọng run nhẹ.

Bóng trẻ con nhìn Minh, đôi mắt sáng lên ánh sáng kỳ lạ:

“Một số người trong làng… ghen ghét, ích kỷ… họ không muốn chia sẻ lễ hội… họ sợ chúng tôi sẽ mang đi may mắn… Nên… họ lập lời nguyền… giữ chúng tôi bằng trò chơi dân gian… ai bước vào sẽ giúp giữ lời nguyền…”

Minh chợt nhớ đến cuốn sổ cũ của bà Lan, những ký hiệu lạ, bản vẽ các trò chơi dân gian biến dạng, và lời thì thầm trong hầm cổ: “Lời nguyền bắt đầu từ lòng ích kỷ của người xưa…”. Mọi thứ dần liên kết: lời nguyền sân đình là kết quả của lòng ganh ghét, ích kỷ của một nhóm người xưa, và những trò chơi dân gian biến dạng chính là bẫy giữ linh hồn trẻ con.

“Vậy… làm sao để các em trở về?” – Minh hỏi.

Bóng trẻ con lắc đầu, ánh mắt buồn bã:

“Anh phải… tìm tất cả manh mối… hiểu luật chơi… vượt qua thử thách… nếu sai bước… sẽ ở lại… như chúng tôi.”

Tiếng thì thầm vang lên từ các bức tượng cổ:

“Người sống phải dũng cảm… trí tuệ phải minh mẫn… mới phá được lời nguyền… giải cứu linh hồn…”

Minh chợt hiểu rằng lễ hội sắp tới không chỉ là lễ hội bình thường, mà là nơi quyết định số phận của những linh hồn trẻ con. Anh phải tổng hợp tất cả manh mối từ trò chơi, hầm cổ, và lời kể của các linh hồn để giải mã lời nguyền sân đình.

Bóng trẻ con tiến gần, đặt tay lên tay Minh, lạnh buốt nhưng không gây đau. Nó thì thầm:

“Anh phải làm được… cho tất cả chúng tôi… trước khi trăng lặn… lễ hội kết thúc…”

Minh cảm nhận được trách nhiệm nặng nề. Anh hít một hơi dài, cảm giác sợ hãi pha lẫn quyết tâm: nếu không dấn thân vào thử thách, anh sẽ không chỉ cứu được các linh hồn mà còn phải đối mặt với lời nguyền có thể giam giữ anh mãi mãi trong sân đình.

Trước khi bóng trẻ con biến mất vào màn sương, nó quay lại và nói một câu mà Minh không bao giờ quên:

“Mỗi trò chơi… mỗi bước đi… đều quan trọng… đừng để lỗi lầm lặp lại… hoặc sẽ không còn cơ hội nữa…”

Minh đứng giữa sân đình, tim đập dồn dập, ánh trăng chiếu lên mái ngói cổ, bóng cây rì rào. Anh biết rằng đêm tới sẽ là đêm quyết định – nơi anh phải đối mặt trực tiếp với tất cả trò chơi dân gian biến dạng, bóng ma nguy hiểm, và giải mã toàn bộ lời nguyền sân đình.

Minh bước về nhà, lòng trĩu nặng nhưng đầy quyết tâm. Anh ghi chép lại từng lời của linh hồn, từng chi tiết quan sát được trong trò chơi, và lên kế hoạch cho đêm lễ hội sắp tới. Đây sẽ là lúc anh không chỉ chứng minh trí tuệ và lòng can đảm của mình, mà còn quyết định số phận của tất cả linh hồn trẻ con đang mắc kẹt trong sân đình…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×