trở lại để yêu thương

Chương 3: Nhận thức và quyết tâm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua cửa sổ phòng ký túc xá, nhưng lần này trong lòng Dương Khải không còn cảm giác hoảng loạn nữa. Thay vào đó là một sự tỉnh táo đáng sợ. Những gì đã xảy ra trong tương lai — sự sụp đổ của công ty, nụ cười phản bội trên môi Triệu Hạo, tin nhắn lạnh lùng của Lâm Nhã — không còn là ám ảnh vô nghĩa nữa, mà là những mảnh thông tin giá trị, những dữ liệu mà anh có thể dùng để lập kế hoạch.

Anh ngồi xuống bàn, mở sổ tay, và bắt đầu ghi chép như một người lính vẽ sơ đồ trận địa. Những ký ức về năm năm tới hiện lên rõ ràng, chi tiết đến mức khiến anh rùng mình: thời điểm Triệu Hạo đối thoại với đối tác, chứng cứ dần dần bị che giấu, những người trung gian chịu sức ép, cả số dự án lỗ và lãi… Mỗi mảnh ký ức là một đường chỉ, dẫn đến điểm mấu chốt của phản bội.

Anh không cho phép mình bị cuốn theo cảm xúc. Nỗi đau, u sầu — tất cả đều phải bị giam lại nơi sâu thẳm, chỉ để dành một phần nhỏ cho động lực. Cốt lõi bây giờ là chiến lược. "Nếu muốn thắng," anh tự nhủ, "phải biết chơi theo luật của kẻ thắng."

Dương Khải chia mục tiêu của mình thành ba lớp rõ ràng: phục hồi tài sản và uy tín, vạch trần kẻ phản bội, và giữ lấy Lâm Nhã — nhưng không phải bằng cầu xin, mà bằng sự thật và vị thế khiến cô tin tưởng trở lại. Anh hiểu rõ: để làm được cả ba điều đó, anh cần thời gian, mạng lưới và nguồn lực. Và anh có lợi thế lớn nhất — kiến thức về tương lai.

Anh bắt đầu liệt kê những việc cần làm ngay:

Ghi nhớ các sự kiện quan trọng: thời điểm Triệu Hạo ký hợp đồng A, cuộc họp quan trọng nơi anh bị gạt ra, tên các đối tác xảo quyệt. Biết chính xác thời gian và con người sẽ cho anh lợi thế phòng ngừa.

Quan sát, thử thăm dò tâm lý Triệu Hạo: Anh không muốn hành động vội vàng. Triệu Hạo là người tinh ranh, biết nắm bắt cơ hội. Cách tốt nhất là thu thập chứng cứ, khiến hắn lộ hình hài thật khi tự tin nhất.

Xây dựng nguồn tài chính nhỏ ngay từ bây giờ: Không cần số tiền lớn, nhưng cần có quỹ linh hoạt để đầu tư vào những cơ hội nhỏ, học hỏi kỹ năng quản lý tài chính, tạo mối quan hệ với các giảng viên và doanh nhân trẻ trong thành phố.

Giữ kín thân phận tương lai: Không ai được biết Dương Khải hôm nay là người đã sống qua tương lai. Mọi thay đổi lớn phải được che chắn bởi hình ảnh của một sinh viên chăm chỉ.

Tiếp cận Lâm Nhã một cách thận trọng: Anh đã từng làm tổn thương cô theo cách không cố ý — bây giờ phải khác. Trước hết là tạo niềm tin, lắng nghe nhiều hơn, cho cô thấy anh là một người mới, chín chắn hơn.

Anh dành cả ngày đi lại giữa lớp học, thư viện và quán cà phê quen thuộc, quan sát tỉ mỉ. Mắt anh lưu ý đến những chi tiết nhỏ: Triệu Hạo hay ngồi ở góc nào, những người thường xuyên theo hắn là ai, bộ sưu tập email mà hắn nhận được mỗi cuối tuần. Anh quan sát biểu cảm người khác khi nói về tương lai, khi nhắc tới các dự án. Mọi cử chỉ đều có thể là đầu mối.

Buổi tối, khi ký túc xá chìm trong im lặng, Dương Khải lôi ra chiếc laptop cũ, mở tài khoản email giả, nick diễn đàn, và bắt đầu thử nghiệm. Anh không cần làm điều gì lộ liễu; chỉ cần đặt vài câu hỏi thăm dò, nhúng tay vào diễn đàn sinh viên nơi thông tin về các cuộc thi, hội thảo, và cơ hội thực tập được bàn tán. Từ đây, anh có thể len lách, kết nối những người có thể giúp mình trong tương lai.

Khi lập kế hoạch, anh nhận ra một chân lý: báo thù không nhất thiết phải là trận chiến công khai; phần lớn thời gian, đó là một cuộc chiến kiên nhẫn và chính xác. Nếu anh trút hết mọi thứ vào một cuộc nổ lớn, rất có thể sẽ tạo cơ hội cho Triệu Hạo né tránh. Thay vì vậy, anh quyết định áp dụng chiến thuật "đánh từ từ": bẻ từng chiếc bánh răng trong bánh xe quyền lực của kẻ thù, khiến hắn mất điểm tin cậy từng chút một.

Một trong những bước đầu tiên anh nghĩ đến là tìm kiếm đồng minh. Nhưng đồng minh không phải là những người quá thân mật; họ cần là những cá nhân có lợi ích tương đồng: một giảng viên muốn dự án của sinh viên thành công để ghi danh, một nhà khởi nghiệp trẻ cần kết nối với nguồn vốn nhỏ, một người bạn cũ còn nợ anh một ân tình. Những mối quan hệ như vậy nếu được nuôi dưỡng khéo sẽ thanh toán bằng thông tin, bằng cơ hội giới thiệu, bằng lời ủng hộ đúng lúc.

Suy nghĩ về Lâm Nhã khiến tim anh rung động theo cách khác. Anh nhớ lại nụ cười của cô, cách cô che mái tóc khi gió thổi, ánh mắt khi cô chăm chú nghe một câu chuyện. Anh biết rằng lần này không thể vội vàng, không thể dùng tiền bạc hay địa vị để mua chuộc trái tim cô. Anh cần cho cô thấy sự thay đổi thật sự: sự chín chắn, sự kiên nhẫn và lòng trung thực.

Anh quyết định sẽ không tiết lộ danh tính thật của mình trong những bước đầu. Thay vào đó, anh sẽ trở thành người bạn, một bờ vai vững chắc khi cô cần, một đối tác trong các dự án khoa học mà cô quan tâm. Anh sẽ dùng kiến thức tương lai — biết đâu, giới thiệu cô tới một hội thảo, giúp cô đạt học bổng, hay đơn giản là khuyên cô tránh một sai lầm nghề nghiệp lớn — những hành động nhỏ nhưng đủ để ngầm củng cố niềm tin.

Ngày tiếp theo, anh bắt chuyện với vài người cùng lớp, tham gia một nhóm thực tập nơi Triệu Hạo có ý định xuất hiện sau này. Anh không vội vã tỏ ra nổi bật, mà chọn cách lắng nghe, ghi chép và học cách che giấu năng lực thật sự. Mỗi khi Triệu Hạo xuất hiện, anh quan sát: cách nói chuyện, sắc thái khi nhắc đến quyền lực, điểm yếu có thể khai thác. Triệu Hạo vẫn là người quyến rũ, ăn nói lưu loát, nhưng có khoảnh khắc sơ hở — khi hắn nóng giận, miệng hay tiết lộ hơn bình thường. Những khoảnh khắc đó, với anh, là vàng.

Tối muộn, anh mở sổ tay và vạch kế hoạch cụ thể cho tuần tới: tiếp cận một giảng viên có mối quan hệ với một quỹ đầu tư nhỏ, tham gia buổi hội thảo khởi nghiệp để làm quen những nhà đầu tư tương lai, tìm cách tiếp xúc với bộ phận pháp chế của trường để hiểu rõ hơn về những điều khoản hợp tác — tất cả đều là mảnh ghép để tạo nền tảng cho sự nghiệp tương lai mà anh sắp dựng.

Anh biết rõ một điều nữa: không thể quá lạm dụng kiến thức tương lai. Biết trước một số sự kiện có thể dẫn đến lợi ích, nhưng cũng có thể kéo theo rủi ro nếu sử dụng sai lúc. Vì thế, anh thề với chính mình sẽ chỉ dùng kiến thức một cách tỉnh táo, để không tạo ra hệ quả khó lường.

Trước khi tắt đèn, Dương Khải nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi phố thị dần chìm trong ánh đèn vàng. Thành phố vẫn sống, người người vẫn mưu sinh, và anh — một lần nữa — đứng giữa ngã ba của số phận: một con đường là sự phục thù nóng vội, một con đường là chiến thắng lạnh lùng và kín đáo. Anh chọn con đường thứ hai.

Lòng anh lạnh như thép, nhưng đầu óc lại sáng như sao. "Một kế hoạch tốt," anh thầm nói, "phải đủ kiên nhẫn để chờ lúc kẻ thù tự lộ. Và khi hắn lộ, phải khiến hắn không còn chỗ đứng."

Và rồi, anh lang thang đến trước bức ảnh nhỏ của Lâm Nhã đặt trên bàn — hình cô cười rạng rỡ trong một buổi tình nguyện của trường. Anh vuốt nhẹ khung ảnh như vuốt lại một lời hứa chưa trọn. "Lần này," anh thì thầm, "anh sẽ không để em chịu đau. Nhưng em cũng đừng nghĩ anh sẽ mềm lòng. Nếu chính em là kẻ phản bội, anh sẽ buộc sự thật phơi bày, dù điều đó có làm tổn thương cả hai."

Anh tắt đèn, nhắm mắt. Trong bóng tối, kế hoạch vẫn tiếp tục lớn dần: không kịch tính, không ồn ào — chỉ là những bước chân đều đặn tiến về phía mục tiêu. Trọng sinh đã trao cho anh một quả cân công bằng: một lần nữa anh có thể làm lại. Và anh, Dương Khải, không có ý định lãng phí điều đó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×