trở lại để yêu thương

Chương 4: Lập kế hoạch thận trọng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng trở lại như bao buổi sáng khác ở khu ký túc xá: tiếng bước chân vội vã, mùi cà phê phả ra từ quán bên đường, tiếng chuông điện thoại reo lẫn với tiếng cười chào nhau của sinh viên. Nhưng với Dương Khải, từng âm thanh ấy giờ đây mang ý nghĩa khác — mỗi âm thanh là một manh mối, một dữ kiện có thể dùng để xây dựng kế hoạch. Anh đã không còn là cậu sinh viên chỉ biết ham học, ham làm; anh là người đã từng đứng trên đỉnh cao, rơi xuống vực sâu, và giờ trở lại với trí nhớ toàn bộ tương lai. Trí nhớ ấy là kho tư liệu vô giá, nhưng cũng là cái bẫy nếu dùng vội vàng. Vì thế, anh quyết định: mọi hành động đều phải thận trọng, từng bước một.

Trước hết là quan sát kẻ thù — Triệu Hạo. Hắn không chỉ là đối thủ, mà là người từng thân cận nhất, hiểu rõ mọi điểm mạnh, điểm yếu của anh. Muốn hạ gục một đối thủ tinh ranh như vậy, phải hiểu hắn một cách thấu đáo. Dương Khải bắt đầu bằng việc liệt kê mọi thông tin anh còn nhớ về Triệu Hạo: xuất thân, thói quen, những người hắn tin tưởng, cách ăn nói trước đám đông và khi đối diện căng thẳng. Từng mảnh ký ức được phân tích, sắp xếp.

Triệu Hạo là người khéo ăn nói, luôn biết cách che giấu cảm xúc. Trong những lần giao tiếp, hắn thường cố tỏ ra thân thiện nhưng lại rất hay quan sát phản ứng của đối phương. Điều đó giúp hắn dễ dàng nắm bắt điểm yếu để khai thác. Nhưng bất kỳ con người nào dù tinh tường đến đâu cũng có những khoảnh khắc lộ sơ hở, và Dương Khải đã từng chứng kiến những khoảnh khắc đó trong tương lai — khoảnh khắc khi Triệu Hạo quá tự tin, nghĩ rằng mình nắm chắc quyền lực, sẽ có lời nói hoặc hành động khiến hắn lộ bộ mặt thật.

Kế hoạch đầu tiên của Khải là: quan sát từ xa, thu thập chứng cứ, không để Triệu Hạo nghi ngờ. Anh bắt đầu bằng việc theo dõi các nơi Triệu Hạo hay lui tới: quán cà phê góc phố nơi hắn hay gặp gỡ bạn bè, câu lạc bộ khởi nghiệp mà hắn tham gia, và cả những buổi hội thảo mà hắn xuất hiện để tạo dựng hình ảnh. Khải không làm điều đó một cách công khai; anh đến, hòa mình vào đám đông, lấy tư cách một sinh viên bình thường tham gia buổi talkshow, đặt câu hỏi thông minh vừa đủ để nhận được sự chú ý, đồng thời quan sát cử chỉ của Triệu Hạo.

Trong vài tuần, anh ghi được những chi tiết nhỏ nhưng quan trọng: tên vài người đàn em mà Triệu Hạo thường giao phó công việc nhạy cảm; một số email trao đổi với đối tác tiềm năng có nội dung mập mờ; và cách hắn xử lý khủng hoảng khi có áp lực. Những chi tiết ấy sẽ là chiếc chìa mở ra cánh cửa để lần sau Khải cần là có bằng chứng vững chắc. Anh không vội công khai bất cứ điều gì — bước tiếp theo là chuẩn bị nguồn lực.

Nguồn lực không chỉ là tiền. Trong tương lai, Khải hiểu rằng có tiền mà không có niềm tin, mối quan hệ, hay kiến thức pháp lý thì vẫn dễ bị gạt. Vì vậy anh tập trung vào ba trụ cột: tài chính, mạng lưới và kiến thức pháp lý. Anh bắt đầu bằng việc tham gia các hoạt động thực tập nhỏ nơi có thể học hỏi quản lý dự án và tiếp cận những người có kinh nghiệm. Một giảng viên trẻ tên Trần Minh, chuyên về khởi nghiệp, trở thành mục tiêu tiếp cận đầu tiên. Minh có nhiều mối quan hệ với doanh nhân địa phương và sẵn sàng hướng dẫn sinh viên nhiệt tình. Khải bắt chuyện với Minh bằng thái độ khiêm tốn, chăm chỉ thể hiện năng lực qua các đề tài thảo luận, và dần dần giành được niềm tin.

Song song đó, anh bắt đầu tiết kiệm từng đồng. Không phải vì anh thiếu tiền — mà vì anh cần một quỹ riêng, linh hoạt, để thực hiện các bước nhỏ ban đầu như đầu tư vào một startup nhỏ, bảo trợ một cuộc thi để xây dựng hình ảnh, hay trả lệ phí để có quyền truy cập tài liệu pháp lý. Anh cũng tìm đọc tài liệu luật sư về hợp tác, cổ phần, cam kết, và học cách đọc hợp đồng. Những kiến thức ấy sẽ là hàng rào bảo vệ cho sau này khi mọi chuyện trở nên phức tạp.

Để tăng hiệu quả, Khải chọn cách nuôi dưỡng đồng minh. Đồng minh không phải là người chỉ vì tình cảm mà giúp đỡ — họ phải có lợi ích chung. Anh tìm kiếm những người đang có mục tiêu tương đồng: một nữ sinh cùng lớp muốn khởi nghiệp trong lĩnh vực giáo dục, một anh bạn trong câu lạc bộ công nghệ có ý tưởng nhưng thiếu kết nối, một thành viên trong ban tổ chức hội thảo muốn nâng tầm chương trình. Mỗi mối quan hệ đều được chăm sóc bằng cách giúp đỡ thật lòng, đôi khi là gợi ý một nguồn tài trợ nhỏ, đôi khi là sửa bài thuyết trình. Người ta không quên ơn giúp đỡ; sự biết ơn ấy sẽ tích thành mạng lưới, và mạng lưới ấy sẽ chi viện quan trọng khi Khải cần.

Nhưng một kế hoạch thận trọng còn cần cả kế hoạch tâm lý. Anh hiểu rằng không thể chỉ dựa vào bằng chứng khô khan — đôi khi cần khiến đối thủ tự lộ. Để làm điều đó, Khải bắt đầu gieo vào những nơi cần thiết những thông tin nhỏ, đủ để kích thích lòng tham hoặc sự chủ quan của Triệu Hạo. Ví dụ, anh giả vờ là người tình cờ nghe được một đối tác tìm kiếm giải pháp phần mềm mới, liền khuyên Triệu Hạo nhân cơ hội kết nối. Khi Triệu Hạo vội vàng nắm lấy, hắn sẽ lộ bản chất bốc đồng, và Khải sẽ âm thầm lưu lại mọi trao đổi.

Trong những lần tiếp xúc với Triệu Hạo, Khải giả vờ mỉm cười thân thiện, nhưng trong lòng thì quan sát như một chiến binh. Anh không tỏ ra quá nổi bật, không tỏ ra quá quan tâm đến các kế hoạch lớn; thay vào đó, anh để Triệu Hạo chủ động khoe khoang. Sự khoe khoang ấy sẽ dẫn hắn đến sai lầm. Một lần, trong buổi trò chuyện ngoài hành lang sau hội thảo, Triệu Hạo vô ý nhắc tới việc muốn "mở rộng vốn" và có thể dùng "các con tin nhỏ" để đẩy một đối thủ ra khỏi đường. Khải khẽ mỉm cười, ghi lại từng lời, biết rằng bằng chứng này nếu kết hợp với các email giao dịch sau này sẽ là một đòn chí tử.

Kế hoạch cũng phải tính đến yếu tố rủi ro. Triệu Hạo không phải là kẻ hành động đơn độc; hắn có nhiều liên hệ, và nếu Khải đi quá nhanh, rất có thể bị dập tắt. Vì vậy, anh thiết lập cơ chế an toàn: mọi hành động nhạy cảm đều qua vài lớp chuẩn bị, mọi thông tin quan trọng lưu giữ ở nhiều nơi khác nhau. Anh dùng cả những phương pháp truyền thông an toàn, hạn chế dùng thiết bị cá nhân chứa dữ liệu nhạy cảm, và chỉ trao đổi những điều then chốt trực tiếp với người tin cậy sau khi kiểm tra kỹ lưỡng.

Cùng lúc, anh bắt đầu thử nghiệm những cú nhỏ — những "vết xước" tinh tế nhưng đủ để thử phản ứng của Triệu Hạo. Một lần, anh thầm gửi cho một đối tác giả danh một báo cáo chỉnh sửa có chút sai sót về một đề xuất mà Triệu Hạo đang đàm phán. Không mất nhiều thời gian, thông tin bị rò rỉ và Triệu Hạo phải vội xử lý, lộ ra sự luống cuống khi đối mặt với sai lầm. Khải quan sát: hắn giấu giỏi, nhưng bản chất vẫn là người thiếu kiên nhẫn khi bị đặt vào tình thế bị động.

Về phía tình cảm, Khải thận trọng hơn bao giờ hết. Mỗi lần gặp Lâm Nhã, anh cố gắng tạo ra không khí thân thiện, chậm rãi, nhưng tỉnh táo. Anh không vội bày tỏ quá khứ, không làm cô bối rối. Thay vào đó, anh cho thấy một phiên bản của mình: chín chắn, biết lắng nghe, sẵn sàng giúp khi cô cần. Khi Lâm Nhã kể về một cuộc thi cô tham gia, Khải gợi ý liên hệ với một nhà tài trợ mà anh "biết", giúp cô có thêm nguồn lực. Hành động nhỏ ấy khiến cô cảm thấy an toàn, nhưng chưa đủ để khởi động lại mọi thứ quá nhanh. Anh hiểu rằng lòng tin được xây bằng hành động, không phải lời nói hoa mỹ.

Dần dà, chuỗi hành động thận trọng của Khải bắt đầu mang lại hiệu quả. Một vài người từng xa lánh anh nhìn nhận khác đi; một số giảng viên bắt đầu nhớ tới anh như người có nhiệt huyết và trách nhiệm. Nguồn quỹ nhỏ anh tích lũy được đủ để đầu tư vào một dự án sinh viên triển vọng — đó không phải là mục tiêu sinh lời tức thì, mà là cách để anh xây dựng hình ảnh người hỗ trợ và mở rộng mạng lưới. Khi dự án ấy thành công nhỏ, tên tuổi của anh được nhắc tới trong vài bài viết của báo trường — những miếng ghép nhỏ nhưng cần thiết cho bức tranh lớn.

Nhưng dù tình hình có tiến triển ra sao, Khải vẫn giữ nguyên tắc: không để cảm xúc lấn át lý trí. Mỗi đêm, anh kiểm điểm bản thân, xem xét những bước đã làm, những rủi ro tiềm ẩn, và điều chỉnh. Anh biết rằng báo thù là con đường dài, không phải cuộc chạy nước rút. Đôi khi, cần phải nhịn một cú đánh để đổi lấy cú đánh chí tử vào thời điểm thích hợp.

Một buổi tối, khi ngồi một mình trên cầu thang của ký túc xá, nhìn xuống phố xá lung linh ánh đèn, Khải lôi ra tấm hình nhỏ của Lâm Nhã trong khung. Anh vuốt nhẹ như vuốt lại lời hứa. “Từng bước,” anh thì thầm. “Không vội, không nóng, và đừng để ai nghi ngờ. Khi đến lúc, tất cả sẽ thấy kết quả.”

Trong đầu anh, bản kế hoạch từng bước được vẽ ra rõ ràng: thu thập chứng cứ, củng cố nguồn lực, thiết lập đồng minh, và cuối cùng là làm cho Triệu Hạo tự sụp đổ bằng chính tham vọng và sự chủ quan của hắn. Kế hoạch ấy có thể kéo dài nhiều năm, nhưng Khải không sợ. Anh có cả một cuộc đời đã sống và sẵn sàng dùng thời gian để trả giá cho công lý.

Khi đóng sổ tay lại, anh thở dài, không phải vì mệt mà vì cảm giác thanh thản lạ lùng. Cảm giác ấy không phải là niềm vui khi nghĩ tới việc trả thù, mà là sự nghiêm túc của một người biết mình đang đi đúng con đường. Trọng sinh trao cho anh cơ hội, anh không muốn phí phạm.

Và rồi, trong khoảnh khắc ấy, anh nghe điện thoại rung — một tin nhắn từ một người bạn vừa tham gia cuộc thi khởi nghiệp: “Khải, tối nay có buổi gặp mặt nhỏ của các nhóm, cậu tham gia nhé, có người muốn tìm đội triển khai phần mềm.” Anh mỉm cười nhẹ, đáp lại: “Tôi đến.” Đó là một cơ hội — nhỏ, đơn giản, nhưng vừa đủ để anh tiến thêm một bước. Những bước nhỏ ấy, gộp lại, sẽ tạo nên bước ngoặt.

Khởi động kế hoạch thận trọng đã bắt đầu. Trước mặt Dương Khải là con đường dài, nhiều thử thách, nhưng anh đã sẵn sàng bước đi — không ồn ào, không liều lĩnh, mà bằng sự thận trọng, kiên nhẫn và lạnh lùng cần thiết để biến lời thề báo thù thành hiện thực.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×