trở lại để yêu thương

Chương 5: Trò chơi đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hai tuần trôi qua kể từ khi Dương Khải bắt đầu hành động thận trọng. Những ngày đó anh đi lại giữa lớp học, thư viện và các buổi hội thảo, lắng nghe nhiều hơn nói. Mắt anh thu thập từng biểu hiện, từng mẩu đối thoại nhỏ như những mảnh ghép cần thiết. Và cuối cùng, anh quyết định đánh thử — một cú chích nhỏ để đo phản ứng, để kiểm tra những lỗ hổng trong hệ thống phòng thủ của Triệu Hạo.

Mục tiêu là một người ít ai chú ý trong nhóm của Triệu Hạo — Vương Đình, một sinh viên năm ba, vừa khéo léo, vừa tham vọng. Đình là người mà Triệu Hạo cho làm đầu mối kêu gọi nguồn lực cho một số dự án nhỏ: tìm freelancer, lo giấy tờ, và là mắt xích để che dấu những giao dịch không minh bạch. Trong tương lai, chính Đình là người đã được dùng để làm bình phong cho một vài thương vụ màu xám. Anh biết việc đụng tới Đình chưa phải là nhắm thẳng vào Triệu Hạo, nhưng đây là bước thử nghiệm lý tưởng: dễ thao túng, ít rủi ro, và có thể khiến cả hệ thống nhỏ rung chuyển nếu được xử lý khôn khéo.

Người quyết định chơi là anh, nhưng kịch bản phải trông như một chuỗi sự kiện tự nhiên. Khải không muốn hành động thô bạo; thay vào đó, anh chọn cách khéo léo. Trước tiên anh tiếp cận Vương Đình với thái độ thân thiện. Những ngày trước, anh đã chủ động giúp Đình một vài lần — sửa slide thuyết trình, giới thiệu một giảng viên có thể làm cố vấn. Nhờ vậy, Đình dần xem anh là người tốt bụng, ít khi nghĩ sau lưng. Đó là lợi thế nhỏ đầu tiên.

Một buổi chiều mưa, Khải mời Đình ra quán trà sữa gần cổng trường. Trời se lạnh, mưa lất phất, không gian ấm áp dễ khiến người ta dễ tin cậy. Hai người gọi đồ, ngồi đối diện, trò chuyện vu vơ. Khải khéo léo hỏi về tiến độ dự án mà Đình đang phụ trách cho Triệu Hạo, giả vờ tò mò: "Dự án đó có vẻ lớn nhỉ? Mấy bên hợp tác có ổn không?"

Đình, vốn tự hào vì được giao phó việc quan trọng, bắt đầu kể lể. Từ cách anh ta miêu tả, Khải thu thập thêm chi tiết: những khoản ứng trước, các freelancer được thuê qua một công ty vỏ bọc, những mối quan hệ mờ ám của một số bên đối tác. Quan trọng hơn, ở giữa câu chuyện, Đình vô ý nhắc tới một buổi họp kín sẽ diễn ra tối thứ sáu tại một quán bar trên phố cổ — nơi Triệu Hạo thường dùng để gặp gỡ đối tác ngoài giờ. Chỉ cần chắt lọc những thông tin đó, Khải đã có thể dựng nên một tình huống để thử phản ứng.

Buổi tối thứ sáu, Khải không ngủ. Anh chuẩn bị kịch bản: sẽ để một "rò rỉ" nhỏ lan ra — một email giả gửi tới người quản lý freelancer, cho thấy khoán công việc bị thay đổi, tiến độ không đúng cam kết và nguy cơ bị phạt. Email đó sẽ có một địa chỉ giả, được soạn kỹ để trông giống như sự sơ suất nội bộ. Mục tiêu không phải để phá dự án ngay lập tức, mà để xem Triệu Hạo xử lý ra sao khi đối diện rủi ro nội bộ, và ai sẽ là người được tin tưởng để che đậy.

Sáng ngày thứ sáu, anh ngồi vào góc yêu thích ở thư viện, mở máy, gửi email giả bằng một tài khoản ẩn. Nội dung đơn giản nhưng đủ gây lo lắng: "Chúng tôi đã ghi nhận sự thay đổi trong yêu cầu, nếu tình hình không được khắc phục, chi phí phạt sẽ được áp dụng." Anh còn đính kèm một tệp "biên bản cuộc họp" giả, trình bày các điều khoản mà bên đối tác phàn nàn. Xong, anh nhấn gửi, rồi như không có gì, đặt máy xuống, bước ra ngoài.

Cú rò rỉ tác dụng nhanh hơn mong đợi. Chỉ trong vài tiếng, email chuyển tới nhóm quản lý dự án của Triệu Hạo. Tối hôm đó, tại quán bar, bầu không khí căng thẳng. Triệu Hạo vốn tự tin, nhưng hôm nay hắn vội vã, nét mặt có phần lúng túng. Hắn ra lệnh cho Đình, gắt: "Sao lại để rò rỉ? Kiểm tra ngay, đừng để đối tác có cơ hội đòi phạt chúng ta." Đình, bị cuống, lúng túng, cố phân bua nhưng không đủ thuyết phục.

Khải đứng bên kia phòng, trong chiếc áo khoác tối màu, giả làm khách tình cờ. Anh nhìn từng nét mặt, nghe từng tiếng nói. Mục tiêu của anh là xem ai sẽ bị đẩy lên làm bia đỡ đạn, ai sẽ che giấu, và Triệu Hạo sẽ áp dụng phương án nào: dập tắt bằng kiểm soát nội bộ hay dùng tiền chuộc lỗi? Và quan trọng nhất: phản ứng của Triệu Hạo cho thấy hắn dễ lộ sơ hở khi bị chèn ép.

Trong phút giây căng thẳng ấy, Khải thực hiện bước hai: anh để lộ một cuộc gọi "tình cờ" trong quán, để cho một vài người nghe thấy — đó là một cuộc gọi với nội dung giả định về "bên thứ ba có hồ sơ không minh bạch". Điều này như một mồi đặt đúng vị trí. Triệu Hạo, vốn là bậc thầy quan sát, lập tức chú ý. Hắn ra lệnh cho vài người kiểm tra email, yêu cầu xác minh. Đình bị chỉ trích công khai; hắn đỏ mặt, lắp bắp.

Cú thử này đã giúp Khải thấy hai điều: thứ nhất, hệ thống của Triệu Hạo phụ thuộc nhiều vào các mối quan hệ nhỏ, nơi một mắt xích yếu có thể làm lộ toàn bộ. Thứ hai, phản ứng của Triệu Hạo — vội vàng đổ trách nhiệm lên người khác — cho thấy hắn sợ bị lộ mặt thật trước đối tác. Đó chính là điểm yếu mà Khải cần khai thác về lâu dài.

Nhưng anh không dừng ở đó. Chiến thắng lần này sẽ không chỉ là một đòn tâm lý; anh muốn có minh chứng nhỏ để sau này dùng làm cơ sở. Vì vậy, anh dùng mối quan hệ mới với cô bạn trong ban tổ chức hội thảo — Hạ Vy — để "vô tình" có được bản sao một số tài liệu nội bộ từ một người làm sự kiện, người này thường làm hợp đồng thuê freelancer cho bên đối tác. Nhờ vài món quà nhỏ và lời cảm ơn chân thành, cô ta giúp anh photocopy một vài trang có dấu mộc nhưng thiếu một vài chữ ký quan trọng. Những trang ấy không phải bằng chứng tố cáo lớn, nhưng đủ để cho thấy có sự sơ hở trong khâu pháp lý.

Kết hợp với email giả và phản ứng hoảng hốt của Đình, Khải tạo nên một vệt nghi vấn nhỏ trong mắt một vài đối tác. Một trong số họ bắt đầu liên hệ trực tiếp với phía trường để xác minh hợp đồng, và điều đó buộc Triệu Hạo phải tạm dừng một vài cuộc họp quan trọng. Hệ quả: tiếng tăm hắn bị ảnh hưởng đôi chút, vài lời đồn đoán xuất hiện trên diễn đàn sinh viên về việc dự án có vấn đề.

Phản ứng tiếp theo của Triệu Hạo rất đáng chú ý. Hắn không công khai truy tìm thủ phạm; thay vào đó, hắn âm thầm tăng kiểm soát, siết chặt các kênh thông tin và bắt đầu loại bỏ những mắt xích mà hắn cho là rủi ro. Một số người bị thay thế, vài cá nhân bị ép buộc rời nhóm. Đây là điều Khải mong muốn: hắn bắt đầu làm thay đổi cấu trúc tổ chức, tạo ra khoảng trống có thể khai thác.

Trong đợt đổi người ấy, Đình trở thành người chịu nhiều thiệt thòi. Triệu Hạo không trực tiếp sa thải, nhưng hắn đẩy Đình vào một vai trò vô danh, không còn tiếng nói. Đình, trước đó từng tỏ vẻ kiêu ngạo, giờ rơi vào trạng thái hoang mang. Khải không trêu chọc; anh chỉ lặng lẽ tiếp cận, giúp đỡ một vài lời: "Đình, đừng lo. Mọi thứ chưa kết thúc. Nếu cần, tớ giới thiệu cậu với một dự án khác." Những câu nói ấy tuy nhỏ, nhưng gieo vào Đình một ấn tượng: có người còn quan tâm đến anh.

Chiến thắng của Khải không là một đòn chí tử nhưng là một thắng lợi chiến thuật: anh đã chứng minh rằng chỉ một cú nhỏ cũng đủ làm Triệu Hạo lung lay, khiến hắn phải thay đổi, và quan trọng hơn là anh có thể tạo ra các tình huống nhằm buộc kẻ thù lộ mặt. Hơn thế nữa, anh thu thập được manh mối hữu ích — danh sách bên thứ ba, vài địa chỉ email phụ và thói quen hành xử của Triệu Hạo khi có khủng hoảng.

Nhưng phần thưởng lớn nhất chính là bài học rút ra. Khải nhận ra rằng trong trò chơi này, đôi khi tốt hơn là khiến kẻ thù tự làm hại chính mình. Nếu cứ trực tiếp tấn công, kẻ thù sẽ bật lại bằng tiền, thế lực hay thậm chí là các mánh khóe luật pháp. Cách tốt nhất là đặt mồi, chờ hắn mắc bẫy vì lòng tham hoặc vì thiếu kiên nhẫn. Và điều đó đòi hỏi thời gian, sự chính xác cùng mạng lưới đồng minh tinh tế.

Trong những ngày sau đó, diễn đàn sinh viên lan truyền vài dòng bàn luận về "dự án bị rò rỉ", một vài người tỏ ra nghi ngờ, một vài khác thì dửng dưng. Khải đọc tất cả, thu thập phản ứng, ghi chép lại. Mỗi bình luận, mỗi câu chuyện nhỏ đều là dữ kiện.

Lần đầu thử nghiệm kết thúc bằng một niềm vui im lặng. Anh không ăn mừng ồn ào, chỉ đứng một mình trên ban công ký túc xá, nhìn xuống phố, nơi ánh đèn giao thoa với mưa chưa tạnh. Trong lòng anh có sự thoả mãn: trò chơi đầu tiên đã thành công. Nhưng đồng thời, anh biết rõ đây chỉ là bước khởi đầu. Một vệt loang nhỏ thôi đã khiến hệ thống phải thay đổi; để kéo tụt toàn bộ kẻ thù, cần nhiều bước như vậy, được tính toán và phối hợp nhịp nhàng.

Và cuối cùng, có một điều khiến anh trăn trở: Lâm Nhã. Trong suốt trò chơi, anh luôn để ý tới cô — không can thiệp thô bạo vào chuyện cô có thể trải qua, không để cô bị vạ lây. Anh đã cố gắng giữ mọi việc nhỏ gọn, không để liên quan tới người cô tin tưởng. Vì anh hiểu rằng cuộc báo thù này không chỉ là để lấy lại vị thế; nếu vô tình làm tổn thương người anh yêu, thì chiến thắng đó sẽ chẳng còn ý nghĩa.

Đêm muộn, khi ký túc xá chìm trong yên lặng, Khải mở sổ tay. Anh ghi lại toàn bộ diễn tiến, phản ứng, và những thông tin thu được: danh sách email phụ, địa điểm các cuộc họp kín, tên vài cá nhân có liên quan. Mỗi dòng chữ là một bước tiến trên bản đồ báo thù. Anh gập sổ, thở dài nhẹ. Trò chơi đầu tiên đã qua, và anh đã học được bài học đầu tiên — sự kiên nhẫn và tinh tế là vũ khí sắc bén nhất.

Trước khi tắt đèn, anh nhìn bức ảnh nhỏ của Lâm Nhã. Nụ cười cô như ánh sáng nhỏ giữa màn đêm. Anh tự nhủ: "Chỉ là khởi đầu. Khi đến lúc, mọi thứ sẽ rõ ràng. Và em sẽ nhìn anh theo cách khác — không phải người trả thù, mà là người đã bảo vệ và giữ lấy tương lai cho cả hai."

Trò chơi đã được mở. Và trận chiến dài còn phía trước, nhưng lần này, Dương Khải đã sẵn sàng bước vào với sự lạnh lùng và toan tính của một kẻ từng thất bại, nay đã tỉnh ngộ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×