trở lại để yêu thương

Chương 6: Gặp lại nữ chính


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời cuối thu, những cơn gió mang theo hơi lạnh khẽ len qua khung cửa sổ giảng đường. Ánh nắng vàng nhạt phủ lên sân trường Đại học Thành Phố, nơi từng lưu giữ tuổi trẻ của hàng ngàn con người, trong đó có anh – Lâm Dương. Đã lâu rồi, anh mới lại nhìn thấy khung cảnh ấy — không phải trong giấc mơ, mà bằng đôi mắt thực sự.

Năm năm trước, nơi này là khởi đầu của mọi thứ — ước mơ, tình yêu, và cả nỗi đau. Còn bây giờ, anh trở lại với tâm trí của một người từng đi qua hủy diệt.

Lâm Dương ngồi một mình trên ghế đá cạnh vườn hoa, nhìn đám sinh viên năm nhất ríu rít cười nói. Tất cả đều trong trẻo, tươi sáng như chính anh của năm xưa. Anh khẽ cười — nụ cười pha lẫn chua xót và điềm tĩnh. Anh không còn là chàng sinh viên khờ dại chỉ biết tin người nữa. Trong ánh mắt anh lúc này là sự từng trải, lạnh lùng và một chút bi thương.

Từ xa, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Cô gái mặc váy trắng đơn giản, tóc buộc cao, tay ôm chồng sách. Dáng đi nhẹ nhàng, đôi mắt sáng như sao – vẫn như năm nào.

An Nhiên.

Khoảnh khắc ấy, tim anh như ngừng đập. Từng ký ức ùa về – những buổi chiều cùng học nhóm, những lần cô mang cho anh hộp cơm vì “anh toàn quên ăn trưa”, những ánh mắt cười khiến anh thấy thế giới dịu lại. Trong kiếp trước, cô chính là người anh đã làm tổn thương nhiều nhất. Vì mù quáng tin kẻ phản bội, anh nghi ngờ cô, để rồi đánh mất cô mãi mãi.

Giờ đây, ông trời cho anh cơ hội thứ hai. Anh thề sẽ không bao giờ để mọi chuyện lặp lại.

“Lâm Dương? Là anh thật sao?” – Giọng cô vang lên, trong trẻo như tiếng chuông.

Anh ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt ấy – vừa bất ngờ vừa ấm áp.

“Ừ, là anh.” – Anh đáp, cố giữ giọng bình thản.

“Trời ơi, lâu lắm rồi! Anh vừa mới quay lại trường à?” – An Nhiên nở nụ cười rạng rỡ, tay khẽ nắm chặt quyển sổ.

“Ừ, anh… vừa chuyển lớp. Muốn bắt đầu lại.”

Anh không nói dối, nhưng cũng chẳng nói thật. Anh không thể kể cho cô biết mình đã “trở về” từ tương lai, mang theo ký ức của một kẻ thất bại và tan nát.

Cả hai cùng đi dọc theo con đường lát đá dẫn ra sân bóng. Tiếng gió lướt qua mái tóc cô, mang theo mùi hương hoa nhài nhè nhẹ. Mỗi câu nói của An Nhiên đều khiến anh thấy như được sưởi ấm. Cô vẫn hồn nhiên, chân thành như trước – không biết rằng người đàn ông đang đi bên cạnh đã từng trải qua bao nhiêu đổ vỡ.

“Anh định học lại ngành quản trị kinh doanh à?” – cô hỏi.

“Ừ. Lần này, anh sẽ làm mọi thứ khác đi.”

“Khác đi?”

Anh nhìn cô, nụ cười nhẹ thoáng qua: “Anh muốn tự mình làm chủ, không phụ thuộc ai.”

An Nhiên khẽ gật, đôi mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ. Trong quá khứ, Lâm Dương cũng từng nói câu ấy – nhưng khi đó, anh là chàng trai mơ mộng, chưa hiểu hết thế giới tàn khốc ra sao. Còn giờ đây, mỗi từ anh nói ra đều là lời thề nghiêm túc.

Buổi chiều, cả hai dừng chân ở quán cà phê cũ ven hồ – nơi từng là “địa điểm hẹn” của họ những năm đại học. Mọi thứ vẫn như xưa: mùi cà phê rang, tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng, và góc bàn quen thuộc bên cửa sổ.

“Anh vẫn nhớ quán này sao?” – cô hỏi, mỉm cười.

“Anh chưa bao giờ quên.”

Khoảnh khắc ấy, anh nhìn cô thật lâu. Trong đôi mắt An Nhiên phản chiếu ánh nắng chiều – đẹp, dịu dàng, và xa vời. Anh muốn nói rằng mình nhớ cô biết bao, rằng kiếp trước anh đã hối hận đến thế nào. Nhưng rồi anh chỉ im lặng, vì biết chưa đến lúc.

Trong đầu Lâm Dương, hai dòng suy nghĩ đang giằng co:

Một phần muốn lao đến ôm lấy cô, giữ thật chặt, không bao giờ buông.

Phần còn lại lạnh lùng nhắc anh nhớ: “Mục tiêu lớn hơn vẫn đang chờ. Báo thù trước, rồi mới nghĩ đến hạnh phúc.”

An Nhiên khẽ khuấy ly cà phê, mỉm cười:

“Anh biết không, năm đó khi anh đột ngột nghỉ học, em đã tìm anh khắp nơi. Nhưng rồi em nghe nói anh đi nước ngoài, em cứ nghĩ…”

“Anh… cần thời gian.” – Anh cắt lời, giọng trầm khàn.

“Giờ thì anh trở lại rồi. Có lẽ, mọi thứ đều có thể bắt đầu lại.” – cô nói, nụ cười nhẹ đến mức khiến anh nghẹn.

Trên đường tiễn cô về, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời. Cô đi phía trước, anh đi phía sau, chỉ một bước thôi mà anh lại thấy xa vời vợi.

Anh muốn nói: An Nhiên, cảm ơn em vì vẫn là em của ngày ấy.

Nhưng tất cả dừng lại trong ánh nhìn.

Đêm đó, trong căn phòng ký túc xá nhỏ, anh mở máy tính, nhìn dòng kế hoạch trả thù đã viết nửa chừng.

Tên đầu tiên hiện lên – Trần Phong, bạn thân phản bội.

Tên thứ hai – Tập đoàn Hưng Thịnh, công ty đã cướp mọi thứ của anh.

Anh gõ thêm một cái tên nữa: An Nhiên – rồi xoá đi ngay sau đó.

“Không, cô ấy không thuộc danh sách đó. Cô ấy là lý do để mình sống tốt hơn.”

Ánh mắt anh trở nên kiên định.

Nếu số phận cho anh cơ hội thứ hai, anh sẽ làm tất cả để bảo vệ cô, đồng thời lấy lại từng thứ mà kẻ khác đã cướp đi.

Ở một nơi khác trong thành phố, Trần Phong – người bạn cũ, hiện vẫn là sinh viên năm cuối – đang khoác vai một cô gái, cười lớn:

“Thằng Lâm Dương ấy à? Nó chỉ là kẻ vô dụng thôi. Sau này, tao sẽ cho nó biết thế nào là đứng dưới chân tao.”

Tiếng cười vang vọng, nhưng Lâm Dương không còn là người năm đó nữa.

Ngày gặp lại An Nhiên không chỉ khiến anh rung động, mà còn đánh thức trong anh một sức mạnh mới – sức mạnh của người từng mất hết, nay được làm lại từ đầu.

Anh khẽ thì thầm giữa màn đêm:

“An Nhiên, lần này anh sẽ không để em tổn thương, cũng không để ai dám chạm vào em.”

Và như một lời hứa, ánh mắt anh hướng ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng rọi xuống, sáng lạnh như chính con đường anh đã chọn – con đường vừa có tình yêu, vừa có báo thù.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×