trở lại để yêu thương

Chương 7: Quan sát và khai thác điểm yếu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cú chích nhỏ vào hệ thống của Triệu Hạo, Dương Khải biết mình đã tìm được hướng đi đúng — nhưng cũng hiểu rõ rằng thắng lợi đầu tiên chỉ là bước khởi động. Để triệt hạ một con người đã xây dựng mạng lưới và tạo vỏ bọc, anh phải khoan sâu hơn, tìm ra điểm yếu thật sự của kẻ thù. Và điểm yếu ấy không chỉ nằm ở sự nóng vội hay vài mắt xích yếu — nó nằm ở chỗ Triệu Hạo quá tự tin vào hai thứ: mối quan hệ danh nghĩa và một số ưu đãi pháp lý mơ hồ mà hắn nghĩ là bền vững.

Sáng hôm sau, Dương Khải bắt đầu ngày mới bằng thói quen cũ: quan sát. Anh đến sớm hơn mọi khi, ngồi ở quán cà phê cạnh thư viện, nhìn từng gương mặt bước qua. Trong đầu anh, hình ảnh buổi tối tại quán bar chưa phai — ánh mắt lo lắng của Đình, nét mặt vội vàng của Triệu Hạo. Những manh mối nhỏ kia cần được nối lại thành đường dây chằng chịt nếu anh muốn bóp nghẹt quyền lực của đối phương.

Kế hoạch bây giờ là kéo dài, tỉ mỉ hơn: thu thập bằng chứng, thao túng tâm lý những người xung quanh Triệu Hạo, và — quan trọng nhất — tìm hiểu về nguồn tiền và nguồn hỗ trợ pháp lý của hắn. Triệu Hạo có thể khoe khoang trên sân khấu, đóng kịch trước đám đông, nhưng để duy trì đế chế, hắn phải dựa vào người bí mật đứng phía sau, những công ty vỏ bọc và một mạng lưới luật pháp lắt léo.

Anh quay về ký túc xá, mở sổ tay, đọc lại từng đoạn ghi chép. Trong danh sách “những người cần quan tâm”, có một cái tên anh chú ý: Lan Chi — một cô sinh viên làm thư ký cho ban quản lý dự án, người thường xuyên xuất hiện trong các cuộc họp có Triệu Hạo tham gia. Lan Chi không phải nhân vật nổi bật, nhưng ở bàn tay cô có nhiều tập hồ sơ, nhiều dấu mộc. Người nhỏ thường có tầm ảnh hưởng lớn khi họ biết bí mật của người lớn.

Dương Khải quyết định tiếp cận từ phía mềm: giúp đỡ. Anh biết rằng những mối quan hệ được xây từ thiện ý thường bền hơn. Một buổi chiều, anh tình cờ gặp Lan Chi ở hành lang khoa. Cô đang loay hoay với chồng hồ sơ dày, ánh mắt mệt mỏi. Anh nhẹ nhàng đưa tay: “Tớ giúp cô một chút nhé?” — câu chào đời thường nhưng đủ để khơi mở một cuộc trò chuyện. Lan Chi ban đầu dè chừng, nhưng khi thấy anh tháo vát, cô nhận lời.

Từ những buổi tiếp xúc nhỏ, anh dần tạo dựng niềm tin. Lan Chi kể về áp lực công việc, về những buổi đóng dấu, về việc đôi khi phải photocopy các hợp đồng “không rõ ràng” cho một số đối tác. Anh lắng nghe, không vội vàng hỏi sâu. Thỉnh thoảng, anh nói vài chuyện đời thường, chia sẻ một vài nguồn tài liệu pháp lý đơn giản, dạy cô cách phân biệt các điều khoản đáng nghi. Lan Chi nhìn anh bằng ánh mắt khác — không chỉ là một sinh viên năng nổ nữa, mà là người có thể giúp cô giải quyết rắc rối trong công việc.

Chẳng mấy chốc, những mảnh ghép bắt đầu lộ diện. Một trong những “đối tác” thường xuyên của Triệu Hạo là một công ty nhỏ có tên An Hưng Solutions — trên giấy tờ, họ cung cấp dịch vụ IT cho các dự án, nhưng thực tế, họ là một mắt xích trung gian để chuyển tiền, che giấu nguồn. Ai đứng sau An Hưng? Anh chưa rõ, nhưng anh biết: mọi đường tiền đều để lại dấu vết — dù là đường vòng. Và dấu vết ấy có thể được tìm thấy nếu biết chỗ tìm.

Bên cạnh An Hưng, còn có một văn phòng luật sư mà Triệu Hạo thường nhắc đến trong các cuộc điện thoại: Văn phòng Luật Trần & Cộng sự. Không công khai, hắn dùng dịch vụ pháp lý này để soạn thảo các hợp đồng vỏ bọc, tạo điều kiện cho những giao dịch mờ ám. Anh bắt đầu chú ý tới những cuộc gọi mà Triệu Hạo nhận trong những buổi họp: số điện thoại lạ đó rất có thể dẫn đến người cố vấn pháp lý. Nếu anh có thể tìm ra mối liên hệ, có thể lật tẩy nhiều thứ.

Nhưng mọi thứ không dễ dàng. Triệu Hạo rất biết che chắn, và những người liên quan đều tinh tế biết tránh xa khi có nguy cơ. Vì vậy, chiến thuật của Khải là không dùng sức mạnh, mà dùng sự khéo léo: biến những người yếu thế thành nguồn thông tin, và châm những “ngọn lửa nhỏ” đủ để khiến các kẻ mạnh phải để lộ tay.

Một bước anh làm là kích hoạt sự bất mãn trong nhóm của Triệu Hạo. Trong tháng qua, nhiều người bị tháo dần khỏi vị trí, bị đẩy vào vùng lặng lẽ. Sự bất an này là mồi tốt cho kẻ thao túng. Anh bắt đầu tiếp cận vài người bị gạt ra — không phải bằng lời tố cáo, mà bằng những đề nghị giúp đỡ đơn giản: giới thiệu việc làm, gợi ý một dự án khác, cho họ một mối quan hệ mới. Những người này, khi cảm thấy biết ơn, sẵn sàng kể ra những gì họ biết. Họ có thể quên tên kẻ chủ mưu, nhưng họ nhớ những chi tiết vụn vặt — một chuỗi email, một con dấu, một địa chỉ giao dịch — những thứ tưởng chừng vô hại nhưng là manh mối quan trọng.

Từ một cậu nhân viên bị thay thế, anh biết được rằng An Hưng từng nhận một hợp đồng “khẩn” có số tiền lớn vào tháng trước, và tiền được chuyển qua một chi nhánh ngân hàng nhỏ. Từ một cô trợ lý khác, anh biết trong một lần Triệu Hạo gọi điện khuya, hắn nhắc đến “mã P-17” — một ký hiệu mà người ngoài khó hiểu nhưng với một số đầu mối là có thể nối lại thành chuỗi. Từng mẩu thông tin như vậy như những mảnh ghép, và công việc của Khải là ghép chúng lại.

Một buổi tối, nhờ vào một liên hệ từ Lan Chi, Khải có được một bản hợp đồng đã bị giả mạo chữ ký: tài liệu này không phải là chứng cứ tố cáo lớn, nhưng nó cho thấy có sự chuyển giao trách nhiệm một cách mù mờ giữa An Hưng và bên đối tác. Anh chụp ảnh tài liệu, cất giữ kỹ trong ổ cứng mã hóa. Mỗi bằng chứng nhỏ anh lưu trữ ở nhiều nơi — một thói quen an toàn mà anh đã rút ra sau lần thất bại trước kia.

Trong khi thu thập chứng cứ, anh vẫn cân bằng mọi việc: học hành, tham gia hoạt động, xây dựng hình ảnh một sinh viên gương mẫu. Người khác không được biết phần chiến lược tàn nhẫn mà anh âm thầm vận hành. Và giữa những toan tính đó, Lâm Nhã vẫn hiện hữu như một nơi anh muốn bảo vệ. Anh thận trọng, tránh để cô bị cuốn vào vòng xoáy rắc rối của mình.

Có lần, khi Lâm Nhã trao đổi về một đề tài hội thảo có liên quan tới công ty ngoại quốc, Khải khuyên cô thận trọng khi trao đổi thông tin. “Đôi khi, người ta lấy ý tưởng như một mặt hàng,” anh nói. Cô nhìn anh hơi ngạc nhiên, rồi gật đầu. Trong ánh mắt cô có sự tin tưởng không qua lời nói — điều đó làm anh vừa vui vừa băn khoăn: vui vì dần xây được niềm tin, băn khoăn vì thế giới tàn nhẫn phía trước.

Càng đi sâu, Khải càng nhận ra một điểm nữa: Triệu Hạo không chỉ dựa vào mối quan hệ tài chính, mà còn dựa vào hình ảnh. Hắn xây dựng hình ảnh doanh nhân tài năng, hào nhoáng trước đám đông để che giấu bản chất. Hình ảnh ấy đã giúp hắn dễ dàng thuyết phục đối tác, đánh lừa một vài người có quyền lực. Nếu Khải định triệt hạ hắn, anh cần phá vỡ hình ảnh ấy — nhưng không phải bằng cách công kích trực tiếp; thay vì vậy, anh chọn lộ dần sự thật thông qua chuỗi sự kiện có chứng cứ, khiến hình ảnh hào nhoáng của Triệu Hạo tự sụp đổ trong mắt những người từng ngưỡng mộ.

Dù có nhiều manh mối, mọi chuyện vẫn còn mơ hồ. Khải hiểu rằng phải kiên nhẫn nối thêm các nút thắt. Anh thiết lập lịch trình cho mình: mỗi tuần một nguồn thông tin mới, mỗi tháng một bằng chứng nhỏ được củng cố. Quan trọng hơn, anh phải chuẩn bị tâm lý cho mình — những bước đi sắp đến sẽ kéo theo phản ứng dữ dội của kẻ thù, và có khả năng sẽ có người bị thương trong quá trình này. Anh không muốn Lâm Nhã là một trong số đó.

Đêm, khi ký túc xá đã tĩnh, anh ngồi bên bàn học, bảng kế hoạch mở ra trước mắt. Những tên đã ghi: An Hưng Solutions, Văn phòng Luật Trần & Cộng sự, chi nhánh ngân hàng nhỏ, mã P-17… Anh nối các chấm thành đường, nhìn thấy một bức tranh khái quát về hệ thống tài chính – pháp lý mà Triệu Hạo dựa vào. Bức tranh ấy chưa hoàn chỉnh, nhưng đã đủ để làm anh mỉm cười: “Chỉ cần thêm vài mảnh nữa, hắn sẽ lộ.”

Một chi tiết khiến anh trăn trở: trong số các đối tác mập mờ, có một người trung niên tên Ngô Khải — giám đốc một công ty logistic — thường xuyên xuất hiện trong các buổi gặp kín. Người đàn ông này có vẻ không thích ồn ào, nhưng lại sẵn sàng chịu trách nhiệm thanh khoản. Nếu có thể khiến ông ta nghi ngờ sự minh bạch của các giao dịch, e rằng hàng chuỗi sẽ bung. Và để làm được điều đó, Khải cần một bước khích — một thông tin đúng lúc để kích thích lòng tham hoặc nỗi sợ hãi của Ngô Khải.

Kế hoạch tuần tới đã thành hình: tiếp tục thu thập hồ sơ từ Lan Chi, dùng mẩu tài liệu giả tạo nhỏ để kiểm tra phản ứng của An Hưng, và đặt một “mồi” nhẹ cho Ngô Khải — một cuộc gặp giả danh về đầu tư, có thể khiến ông ta xuất hiện và để lại dấu vết. Mọi thứ phải được dàn dựng tinh tế, không trực tiếp liên kết tới tên Dương Khải. Anh đã học được bài học đau đớn: sự nổi bật là kẻ thù của chiến lược.

Trước khi rời khỏi bàn, anh nhìn bức ảnh nhỏ của Lâm Nhã trong ví — nụ cười ấy như tiếp thêm sức mạnh. “Không để em dính vào,” anh tự nhủ. “Và khi mọi thứ kết thúc, em sẽ thấy anh là người không chỉ trả thù, mà còn xây lại cuộc đời cho cả hai.”

Cửa sổ ngoài kia, ánh đèn thành phố chập chờn, phản chiếu hình ảnh một người đàn ông trẻ đang ngồi trầm mặc. Anh đã tìm ra sơ hở — không lớn, nhưng đủ để bắt đầu. Việc bây giờ là khai thác nó từng bước, âm thầm, để khi thời cơ đến, kẻ thù sẽ không kịp trở tay.

Chương này khép lại bằng một quyết tâm lặng lẽ: Dương Khải sẽ không bung hết sức mình trong một lần duy nhất. Anh sẽ kéo, gỡ, tác động, và chờ đợi cho đến khi cả mạng lưới của Triệu Hạo tự rối lên trong chính những nút thắt mà hắn đã tự đan. Và khi mọi việc tỏ tường, tên kẻ phản bội sẽ phải trả giá — không chỉ bằng mất mát tài sản, mà bằng việc mất hết bộ mặt mà hắn từng khoe khoang.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×