Sáng hôm sau, An Hạ bước vào giảng đường với tâm trạng nặng nề, như thể cô vừa trải qua một đêm không ngủ (mà thực tế đúng là như vậy). Chiếc áo sơ mi linen cô mặc cảm giác bức bách hơn thường lệ.
Bài tập tuần này về "Cảm xúc chân thật" đã được nộp. Cô lật từng trang. Hầu hết sinh viên đều nộp những bức tranh về sự cô đơn, giận dữ, hoặc niềm vui một cách minh họa.
Nhưng rồi, cô đến bài của Thiên Minh.
Thay vì bức ảnh phong cảnh hay tĩnh vật như các sinh viên khác, Thiên Minh nộp một bức chân dung của chính cô.
Bức ảnh không phải là bức chụp lén hôm qua. Đây là một bức chân dung được chụp chính diện, có lẽ là trong giờ cô đang chăm chú giảng bài, không hề hay biết.
Bức ảnh sắc nét, nhưng lại mang một độ sâu khó tả. Nét mặt An Hạ vẫn giữ sự chuyên nghiệp, nhưng đôi mắt cô lại chứa đầy những gì mà Thiên Minh đã nói đêm qua: sự cô đơn và khao khát bị kìm nén. Anh không chỉ chụp khuôn mặt cô; anh chụp sự đấu tranh của cô.
Điều khiến An Hạ rùng mình là ở góc dưới cùng, bên phải bức ảnh, Thiên Minh đã thêm một chi tiết nhỏ nhưng đầy ám chỉ. Đó là bàn tay của chính anh đang vươn ra, bị làm mờ (out of focus), như một cái bóng mờ đang cố gắng chạm vào cô.
Đây là sự khiêu khích cao độ nhất. Anh đã công khai hóa cảm xúc của mình bằng tác phẩm nghệ thuật, đưa nó vào môi trường học thuật, nơi nó không được phép tồn tại.
Cô cảm thấy máu dồn lên não. Cô lấy điện thoại, không cần nghĩ ngợi, và gửi một tin nhắn ngắn cho Thiên Minh.
An Hạ: Đến xưởng vẽ B204 ngay bây giờ. Một mình. Khóa cửa.
Năm phút sau, Thiên Minh đã có mặt. Anh vẫn mặc chiếc áo khoác da màu đen, trông thoải mái và tự tin đến đáng sợ. Anh đóng cánh cửa xưởng vẽ lại, tiếng "cạch" khô khốc của ổ khóa vang lên, cô lập họ khỏi thế giới bên ngoài.
Anh không nói gì, chỉ nhìn cô. Ánh mắt anh không có vẻ hối lỗi, mà thay vào đó là sự chờ đợi.
An Hạ đặt bức ảnh của anh xuống bàn, dùng ngón tay gõ mạnh vào chi tiết bàn tay mờ ảo kia.
"Em nghĩ em đang làm gì, Minh?" Giọng cô thấp và nguy hiểm.
"Em đang nộp bài tập, thưa cô," anh đáp, vẻ mặt điềm tĩnh. "Em đã chụp 'cảm xúc chân thật' nhất của mình. Em cảm thấy bị giằng xé giữa ngưỡng mộ và... một thứ gì đó khác. Em muốn chạm vào cô, An Hạ. Bức ảnh này là điểm mù của em, là nơi lý trí em không thể kiểm soát được."
"Em đang vượt quá giới hạn, vượt quá ranh giới giữa thầy và trò. Em đang dùng nghệ thuật để quấy rối cô!" An Hạ giận dữ.
Thiên Minh bước lại gần chiếc bàn, anh không hề sợ hãi. "Nếu cô thấy bị quấy rối, cô đã xóa bức ảnh đó khỏi USB và quên nó đi từ đêm qua rồi. Nếu cô thấy bị xúc phạm, cô đã không gọi em đến đây, khóa cửa lại và nói chuyện riêng. Cô gọi em đến vì cô cũng cảm thấy điều đó."
Anh chạm vào bức ảnh, rồi từ từ trượt ngón tay lên giữa bức hình, nơi khuôn mặt cô bị đóng khung. "Sự thật nằm ngay đây, An Hạ. Cô đang cảm thấy sống trở lại khi em nhìn cô, khi em thách thức cô. Cô không thể chịu nổi sự buồn tẻ của cuộc sống, và em, em là ngọn lửa cô đang tìm kiếm."
An Hạ cảm thấy hơi thở mình dồn dập. Anh nói đúng một cách đau đớn. Cô ghét cách anh nhìn thấu cô.
"Cô sẽ không chấp nhận bài tập này," cô tuyên bố, giọng run run. "Nó không phù hợp. Cô sẽ gọi em đến phụ đạo riêng. Em cần phải học cách tách biệt cảm xúc cá nhân khỏi công việc. Đó là một bài học quan trọng hơn bất cứ kỹ thuật chụp ảnh nào."
Thiên Minh cười nhạo, một nụ cười quyến rũ và nguy hiểm. "Phụ đạo riêng?" Anh nhấc chiếc cằm cô lên bằng một ngón tay, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh. "Cô chắc chắn muốn ở một mình với em, trong căn phòng khóa trái này, sau những gì chúng ta đã nói đêm qua, chỉ để nói về bố cục ánh sáng không?"
Anh tiến lại gần hơn nữa, mùi hương gỗ đàn hương và da thuộc lại bao trùm lấy cô, mạnh mẽ hơn cả mùi sơn dầu.
"Lần này, không có ai khác ngoài chúng ta, An Hạ," anh thì thầm, giọng anh trở nên khàn đặc và khẩn thiết. "Chúng ta không thể đóng giả làm người xa lạ mãi được. Hãy để em chạm vào cái bóng mà cô đang cố che giấu."
Sự gần gũi này làm tan chảy mọi sự phòng thủ. An Hạ cảm thấy cơ thể cô phản bội lí trí, nó nghiêng về phía anh một cách vô thức. Sự đấu tranh tâm lý đã đạt đến cực điểm, nó biến thành một khao khát thể xác không thể kìm nén.
Cô không nói gì, chỉ nhắm mắt lại. Đó là sự im lặng chấp thuận.
Thiên Minh không cần lời. Anh cúi xuống, nụ hôn đầu tiên không còn gấp gáp như hôm trước. Nó sâu, chậm rãi, và mang tính chủ quyền. Anh dùng lưỡi khám phá miệng cô như cách anh khám phá bức ảnh, với sự tập trung tối đa và ý đồ rõ ràng.
Anh đẩy cô nhẹ nhàng vào tường, nơi những bức tranh đang dang dở treo lơ lửng. Chiếc áo sơ mi linen bị nhàu nát. Bàn tay anh luồn vào tóc cô, giữ chặt đầu cô để làm sâu thêm nụ hôn.
Đây là sự vi phạm quy tắc mà cô đã kìm nén bấy lâu. Cô không còn là cô giáo nữa, cô là người tình.