Nụ hôn kết thúc, nhưng sự nguy hiểm vẫn còn lơ lửng trong không khí.
An Hạ dựa vào bức tường lạnh lẽo, ngực phập phồng. Lý trí đang gào thét, nhưng cơ thể cô lại phản ứng dữ dội với sự gần gũi vừa rồi. Mùi sơn dầu quen thuộc của xưởng vẽ bỗng trở nên ám muội hơn, như thể chính không gian cũng đang bị nhuốm màu cấm đoán.
Thiên Minh không buông cô ra ngay. Hai tay anh chống ở hai bên đầu cô, giam giữ cô trong không gian cá nhân của anh. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, đầy chiến thắng và khao khát.
"Cô vẫn muốn gọi đây là phụ đạo sao, An Hạ?" Giọng anh trầm khàn, hơi thở nóng rực phả vào môi cô.
An Hạ lắc đầu, cảm thấy hoàn toàn mất kiểm soát. "Cô... cô không biết."
"Cô biết," Thiên Minh thì thầm, cúi xuống hôn nhẹ lên chiếc cổ thon của cô. "Cô biết rõ. Cô đã chán ghét việc phải làm một cô giáo hoàn hảo. Cô muốn cảm thấy mình là một người phụ nữ."
Bàn tay anh từ từ trượt xuống, không còn giữ cô ở bức tường nữa, mà luồn vào bên trong chiếc áo sơ mi linen. Lần chạm đầu tiên vào da thịt trần, trực tiếp, đầy ý đồ. Ngón tay anh lạnh, nhưng sự tiếp xúc lại đốt cháy cô.
An Hạ run rẩy, cô giữ lấy cổ tay anh, một cử chỉ nửa ngăn cản, nửa mời gọi.
"Minh... đây là trường học," cô cố gắng thì thầm, nhưng giọng cô mỏng manh như sương.
"Và bây giờ, nó là căn phòng bí mật của chúng ta," anh đáp, nụ cười nửa miệng đầy khiêu khích.
Anh kéo tay cô ra, và nhẹ nhàng cởi một cúc áo của cô. Mọi hành động đều chậm rãi, như một nghi thức. Anh không hề vội vã, anh muốn tận hưởng khoảnh khắc cô đầu hàng.
"Em sẽ dạy cô một bài học về sự giải phóng," Thiên Minh nói. "Sự giải phóng khỏi những lằn ranh mà cô tự đặt ra."
Anh đẩy cô ra khỏi tường, dẫn cô đi. An Hạ cảm thấy đôi chân mình như không còn trọng lực, hoàn toàn bị anh dẫn dắt. Anh dẫn cô đến một góc khuất trong xưởng vẽ, nơi có một chồng bạt cũ và vài chiếc ghế đẩu bị bỏ quên. Ánh sáng từ cửa sổ không thể chiếu tới đây, tạo thành một góc khuất hoàn hảo.
Thiên Minh đẩy chồng bạt cũ xuống sàn gỗ, tạo thành một nơi nằm tạm bợ, thô ráp nhưng riêng tư một cách kỳ lạ.
"Ở đây," anh nói, giọng anh đầy uy quyền.
An Hạ nhắm mắt lại. Sự hổ thẹn bị lu mờ bởi khát khao và sự nổi loạn chưa từng có. Cô tháo một chiếc cúc áo còn lại, như một lời đáp trả cho sự chờ đợi của anh.
Thiên Minh tiến lại, đôi mắt anh như ngọn lửa. Anh nhanh chóng cởi chiếc áo khoác da của mình, ném nó sang một bên. Cơ thể anh rắn chắc, không phải kiểu lực lưỡng của phòng gym, mà là sự dẻo dai của một người thường xuyên di chuyển và làm việc.
Anh cúi xuống, không hôn môi cô ngay, mà dùng môi và lưỡi khám phá vùng da trần nơi cổ và xương quai xanh. Cử chỉ này tinh tế nhưng đầy dục vọng.
"Cô có biết," anh thì thầm giữa những nụ hôn, "em đã tưởng tượng cảnh này từ ngày đầu tiên em nhìn thấy cô không? Cô đứng trước bảng, hoàn hảo, nhưng ánh mắt cô lại kể một câu chuyện khác."
Anh kéo chiếc áo sơ mi của cô ra khỏi vai, để nó trễ xuống khuỷu tay. Chiếc áo lót ren màu xám bị lộ ra. Sự tương phản giữa vẻ ngoài nghiêm nghị của cô và nội y gợi cảm càng làm tăng sự kích thích.
Thiên Minh không vội cởi nó ra. Anh dùng đầu ngón tay lướt nhẹ theo đường viền ren, anh chiếm hữu cô bằng sự tôn thờ, không phải sự vồ vập.
"Cô giáo An Hạ," anh khẽ gọi tên cô. "Hãy nhìn em. Đừng nhắm mắt lại."
An Hạ mở mắt, trong bóng tối mờ ảo, cô thấy rõ sự say mê trong mắt anh. Cô giơ tay lên, luồn vào mái tóc hơi dài và rối bời của anh, kéo anh lại gần.
"Minh," cô đáp lại, giọng khàn đặc, "Đừng dừng lại."
Lời thú nhận đó chính là sự cho phép cuối cùng.
Thiên Minh mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện. Anh hôn cô, một nụ hôn mãnh liệt và hoang dại, như thể muốn bù đắp cho tất cả những ngày tháng phải kiềm chế. Bàn tay anh nhanh chóng cởi bỏ những rào cản còn lại trên người cô, chiếc áo lót ren bị ném sang một góc, rồi đến chiếc váy bút chì của cô.
Trong góc khuất của xưởng vẽ, dưới ánh sáng yếu ớt chỉ đủ để thấy hình dáng, họ không còn là cô giáo và học trò. Họ là hai người xa lạ tìm thấy sự đồng điệu tuyệt đối trong nhục cảm. Họ là sự nổi loạn chống lại mọi quy tắc đạo đức và xã hội.
Bầu không khí căng thẳng và đầy nguy hiểm làm tăng sự kích thích lên gấp bội.