Sáng đầu tuần, Minh Hạ bước vào lớp với tâm trạng nhẹ như gió. Tiếng chuông báo vào học vang lên, bạn bè xung quanh vẫn nói chuyện rôm rả, nhưng trong đầu cô chỉ quanh quẩn hình ảnh Trần Duy buổi sáng – áo sơ mi trắng, tay cầm ly cà phê, ánh mắt cười mơ hồ.
Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày bản thân mình lại mong ngóng một người đến vậy.
“Ê, Minh Hạ, hôm nay sao cười hoài vậy?” – cô bạn bàn bên hỏi, giọng trêu chọc.
“Đâu có…”
“Thôi đi. Mấy hôm nay cứ nhìn điện thoại cười một mình, rõ ràng đang yêu nha!”
Hạ đỏ mặt, vội cúi xuống tập. Trong tim cô như có ai vừa gõ nhịp. Đang yêu…
Phải rồi, có lẽ là như thế thật.
Buổi trưa, khi tan học, Trần Duy chờ sẵn dưới gốc cây bàng. Anh vẫn như mọi khi – nụ cười nhàn nhạt nhưng ánh mắt thì rực nắng.
“Đi ăn không?”
“Anh mời à?”
“Không, chia đôi. Anh chưa đủ tiền để nuôi em đâu.”
Cô bật cười. Duy cũng cười, nụ cười khiến mọi điều bình thường nhất cũng trở nên đặc biệt.
Họ chọn một quán ăn nhỏ gần trường. Mùi thịt nướng, tiếng xèo xèo của chảo dầu, tiếng người nói chuyện xen lẫn với tiếng cười của cô.
“Anh ăn cay được không?”
“Có em ngồi đối diện thì ăn gì cũng ngon.”
“Đừng có nói mấy câu nghe mắc cỡ vậy.”
“Anh nói thật mà. Em nhìn đi, anh cười đến mức chủ quán tưởng anh trúng số đấy.”
Cô giả vờ lườm, nhưng trong mắt lại ánh lên tia vui. Họ ăn chung một phần cơm, rồi cùng nhau đi bộ về thư viện, như một thói quen không cần hẹn trước.
Thư viện giờ tan học thật yên tĩnh. Ánh nắng xiên qua ô cửa kính, rải những vệt vàng dịu lên bàn gỗ. Minh Hạ ngồi cạnh cửa sổ, lật sách, còn Trần Duy thì dựa lưng vào tường đối diện, nhìn cô chăm chú.
“Anh nhìn gì thế?”
“Nhìn người khiến anh không thể tập trung đọc sách.”
Cô khẽ liếc lên, ánh mắt hai người gặp nhau giữa khoảng sáng mờ.
Một thoáng yên lặng, chỉ có tiếng giấy sột soạt, rồi Duy nói nhỏ:
“Minh Hạ, anh có thể nắm tay em không?”
Cô sững người, ngẩng lên nhìn anh. Trong đôi mắt ấy không có chút trêu chọc, chỉ là sự chân thành và chờ đợi.
Không hiểu sao, cô không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.
Bàn tay anh vươn ra, chạm vào tay cô — ấm, mạnh mẽ và run khẽ.
Giây phút ấy, thế giới như dừng lại.
Cô không biết mình đã ngồi yên bao lâu, chỉ cảm nhận tim đập nhanh đến mức có thể nghe thấy.
Duy thì im lặng, chỉ siết nhẹ bàn tay cô, như sợ buông ra thì giấc mơ này sẽ tan biến.
Khi ra khỏi thư viện, trời đã nhá nhem tối. Hai người đi song song, tay vẫn chưa rời nhau.
Trước cổng trường, Duy khẽ nói:
“Hôm nay là ngày đầu tiên anh được nắm tay em. Anh muốn ghi nhớ cảm giác này.”
Minh Hạ cúi đầu, giọng nhỏ đến mức gió cũng khó nghe rõ:
“Em cũng vậy.”
Duy bật cười, không nói thêm gì, chỉ nhìn cô thật lâu. Cái nhìn ấy, dù không có lời tỏ tình nào, vẫn khiến cô cảm nhận được sự chân thành đến tận cùng.
Những ngày sau đó, họ dường như quấn lấy nhau nhiều hơn.
Cùng học nhóm, cùng đi căn tin, cùng ngồi ghế đá sau giờ học.
Có hôm, Duy mang theo cây đàn guitar cũ, ngồi dưới bóng phượng, khẽ gảy vài nốt nhạc.
“Anh đang chơi gì vậy?”
“Bài anh viết cho em.”
“Anh viết lúc nào?”
“Từ khi em chưa biết rằng mình sẽ thích anh.”
Minh Hạ cười, nhẹ nhưng đầy cảm xúc.
Tiếng đàn vang lên, hòa cùng tiếng gió thổi qua hàng cây, làm mọi thứ trở nên bình yên đến lạ.
Thế nhưng, càng gần nhau, cô lại càng thấy lo.
Một buổi tối, khi đang ôn bài, cô bỗng tự hỏi: Liệu rồi mọi chuyện có thay đổi không?
Cô sợ ánh mắt người khác, sợ lời bàn tán, sợ một ngày nào đó anh sẽ chán cô – người chẳng có gì nổi bật.
Điện thoại lại rung. Tin nhắn từ Trần Duy:
“Mai có tiết thể dục, nhớ mang giày thể thao.”
“Và đừng quên mang cả tâm trạng tốt.”
Minh Hạ nhìn tin nhắn, khẽ mỉm cười.
Có lẽ cô nghĩ quá nhiều.
Khi một người luôn khiến mình mỉm cười, thì sợ hãi nào cũng trở nên nhỏ bé.
Sáng hôm sau, họ lại gặp nhau ở sân thể dục. Duy chạy tới, tay cầm chai nước:
“Uống đi. Anh mua lúc còn lạnh.”
“Anh lo xa ghê.”
“Không phải lo xa. Là thói quen thôi. Anh thấy em khát là muốn mang nước, thấy em mệt là muốn che nắng.”
Cô im lặng, tim lại đập rộn. Trong lòng chỉ nghĩ: Người này… thật sự biết cách khiến người ta không thể không yêu.
Buổi chiều, trời đổ mưa. Cả trường tản về nhanh chóng, chỉ còn hai người trú dưới mái hiên.
Duy đưa áo khoác cho cô, cười: “Lần này anh chuẩn bị sẵn.”
Hạ cầm lấy, nhìn anh – đôi mắt ấy, dáng đứng ấy, và cả hơi ấm ấy – đều quen thuộc đến mức khiến cô thấy an lòng.
“Anh này…” cô gọi khẽ.
“Hửm?”
“Nếu sau này… có lúc em không còn vui như bây giờ, anh có ở lại không?”
“Anh không chỉ ở lại. Anh sẽ làm em vui lại, cho đến khi nào em cười mới thôi.”
Cô cúi đầu, nước mưa lẫn trong tóc.
Không biết là vì lạnh hay vì xúc động, mà tim cô bỗng co lại, rồi tan chảy ra, nhẹ như hơi thở.
Khi mưa tạnh, hai người cùng đi dưới con đường đầy lá ướt.
Cô hỏi: “Anh có nghĩ tình yêu đầu bền lâu không?”
Duy im một lát rồi đáp:
“Anh không biết người khác sao. Nhưng nếu là em, thì dù có mười năm, anh vẫn chọn lại y như vậy.”
Minh Hạ dừng bước.
“Anh không sợ thay đổi à?”
“Sợ chứ. Nhưng anh tin vào cảm giác này.”
Cô nhìn anh thật lâu.
Có lẽ, lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy tin tưởng một ai đó nhiều đến vậy.
Tối đó, Minh Hạ ngồi viết vào nhật ký:
“Anh nói, nếu là em, dù mười năm sau anh vẫn chọn lại.
Em không biết tương lai sẽ thế nào.
Nhưng nếu ngày đó đến, em cũng muốn chọn lại anh – dù chỉ để được nắm tay thêm một lần nữa.”