Sáng hôm ấy, bầu trời trong xanh đến lạ. Mặt trời rọi qua khung cửa sổ lớp học, phản chiếu lên mái tóc nâu mềm của Minh Hạ. Cô đang cúi đầu làm bài tập, những sợi tóc rũ xuống má khiến Duy chỉ muốn vươn tay gạt nhẹ.
“Cẩn thận, thầy đang nhìn kìa.” – Hạ khẽ thì thầm, giọng nhỏ như gió thoảng, mắt vẫn dán vào trang giấy.
Duy nghiêng đầu, cười nhạt. “Thì anh chỉ đang… quan sát nghệ thuật thôi.”
“Anh mà là nghệ sĩ thì em là nhà sưu tầm nghệ thuật đấy.”
Cả hai bật cười. Tiếng cười nhỏ xíu vang lên trong góc lớp khiến mấy người bạn cùng bàn phải liếc sang, nhưng chẳng ai nỡ nhắc nhở.
Từ khi công khai với nhóm bạn thân, mối quan hệ của họ dường như tự nhiên hơn. Không cần phải lén lút giấu diếm, họ có thể đi cạnh nhau trong sân trường, cùng ăn trưa ở căn tin, hay đôi khi chỉ là một ánh nhìn chạm nhau cũng đủ khiến cả buổi học trở nên ấm áp.
Nhưng càng thân thiết, những khoảng trống trong lòng Hạ lại bắt đầu cựa quậy.
Cô sợ.
Không phải sợ yêu, mà sợ đánh mất.
Buổi chiều hôm đó, khi tan học, Duy nắm tay cô đi dọc con đường đầy lá vàng trước cổng trường.
“Chiều nay anh không về ngay. Em có muốn đi đâu không?” – Duy hỏi, tay khẽ siết nhẹ.
Hạ nghĩ một lúc rồi nói nhỏ: “Đi đâu yên tĩnh một chút nhé.”
Và thế là họ đi tới đồi gió sau khu ký túc cũ, nơi từng là chỗ Duy thích đến khi cần suy nghĩ. Cỏ mùa này xanh ngút, gió thổi lăn từng đám lá khô. Họ ngồi cạnh nhau, không nói gì một lúc lâu, chỉ nghe tiếng gió và tiếng tim đập hòa làm một.
“Em biết không,” – Duy mở lời trước, “Anh từng nghĩ mình mạnh mẽ lắm. Nhưng hóa ra, từ khi gặp em, anh mới thấy mình yếu đuối hơn bao giờ hết.”
Hạ nhìn sang, mắt cô long lanh trong nắng chiều.
“Yếu đuối vì em sao?”
“Vì sợ mất em.” – Anh cười, không né tránh.
Lần đầu tiên, Hạ không quay đi. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt ấy – ánh mắt có thể khiến mọi nỗi sợ trong lòng cô tan biến, nhưng cũng có thể khiến cô rơi vào vực sâu cảm xúc.
“Em từng sợ yêu,” – cô nói khẽ, “vì có một lần em đã tin sai người.”
Duy im lặng, không ngắt lời.
“Anh ấy từng hứa sẽ không bao giờ bỏ em lại. Nhưng khi em cần nhất, anh lại biến mất. Em đã mất niềm tin vào những lời hứa từ ngày đó.”
Giọng Hạ run run, mắt rũ xuống, nhưng Duy vẫn kiên nhẫn.
Anh không nói “Anh khác người đó,” cũng không nói “Anh sẽ không rời đi.”
Anh chỉ nắm tay cô thật chặt, để bàn tay anh truyền hơi ấm qua làn da cô.
“Không sao đâu,” – anh nói khẽ, “Em không cần tin ngay. Cứ để anh ở đây. Khi nào em sẵn sàng, chỉ cần quay lại… anh vẫn ở chỗ cũ.”
Một làn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo vài cánh hoa dại rơi trên tóc Hạ. Cô bật cười khẽ, cảm giác như có gì đó đang tan chảy trong lồng ngực.
Họ ngồi như thế đến khi trời ngả hoàng hôn. Ánh nắng rót xuống thành màu mật ong dịu dàng. Duy đưa điện thoại lên, chụp vội một tấm.
“Gì vậy?” – Hạ hỏi.
“Góc này đẹp, mà người trong khung còn đẹp hơn.”
Cô đỏ mặt, khẽ hích vai anh. “Anh chỉ giỏi nói mấy câu khiến người ta đỏ mặt.”
“Vì thật lòng anh thấy vậy mà.”
Một khoảng lặng dài. Rồi Hạ nói, giọng nhỏ như gió:
“Em vẫn chưa sẵn sàng để hứa điều gì đâu.”
“Anh đâu cần lời hứa.” – Duy nghiêng đầu nhìn cô. “Anh chỉ cần em đừng biến mất.”
Hạ cười. Lần đầu tiên, nụ cười ấy thật trọn vẹn, không còn vương chút sợ hãi nào.
“Em sẽ không biến mất.”
Tối hôm đó, khi về phòng, cô mở tin nhắn từ Duy:
“Ngày mai trời mưa, đừng quên mang ô nhé. Nếu quên, anh sẽ lại là người che cho em.”
Cô bật cười. Bên ngoài cửa sổ, gió thổi nhè nhẹ.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, Minh Hạ thấy lòng mình bình yên đến vậy.
Ba ngày sau, họ cùng tham dự buổi triển lãm tranh của khoa Mỹ thuật – nơi Duy có một bức tranh được trưng bày.
Minh Hạ đứng trước bức tranh ấy, tim cô lặng đi.
Đó là hình một cô gái ngồi trong mưa, tay cầm chiếc ô trong suốt, ánh mắt hướng về phía xa nơi có một chàng trai mờ nhạt đang tiến lại gần.
Cô hỏi nhỏ: “Anh vẽ từ bao giờ?”
“Từ lúc em chưa dám nhìn vào mắt anh.” – Duy mỉm cười.
Một giọt nước mắt ấm áp lăn xuống. Hạ không biết vì sao, chỉ biết trong khoảnh khắc đó, mọi vết thương cũ như được xoa dịu.
Tình yêu – đôi khi không cần ồn ào, chỉ cần một người dám ở lại, và một người dám tin thêm lần nữa.