tro tàn và ánh sáng

Chương 9: Giữa Những Ngày Bình Yên


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, nắng chiếu nhẹ qua cửa sổ, chiếu lên bàn học của Minh Hạ. Cô ngồi nhìn ra ngoài, lòng vẫn còn đọng lại những câu nói của Trần Duy đêm hôm qua — “Không cần vội, anh chờ em.”

Ba chữ “anh chờ em” cứ vang mãi, mềm mại và ấm như ánh nắng mùa thu.

Cô lắc đầu, khẽ cười. “Mình đúng là lạ thật,” cô tự nhủ. “Chỉ là một câu nói thôi mà nghĩ cả buổi sáng.”

Điện thoại rung lên — tin nhắn từ Trần Duy:

“Ra sớm chút nhé, anh có bánh mì phô mai mới nướng.”

“Và cà phê. Không nhiều sữa như lần trước đâu.”

Hạ đáp lại bằng một icon cười, rồi vội khoác áo lên, chạy ra khỏi nhà.

Trước cổng trường, Trần Duy đã đứng chờ sẵn, tay cầm hai chiếc bánh được gói trong giấy nâu, khói còn phảng phất. Anh giơ cao một cái:

“Bánh tự làm. Thử xem, coi có đáng khen không?”

Minh Hạ mở gói, cắn một miếng, mắt sáng lên: “Ngon bất ngờ đó nha!”

Duy cười tự mãn: “Anh mà. Làm gì cũng giỏi.”

“Vậy lát em kiểm tra bài tập xem anh ‘giỏi’ cỡ nào.”

Cả hai bật cười. Âm thanh quen thuộc hòa vào tiếng gió buổi sáng. Họ đi song song trên con đường lát gạch dẫn vào trường, khoảng cách giữa hai người dường như đã gần hơn một chút.

Giờ ra chơi, Trần Duy kéo Minh Hạ ra sân sau – nơi có cây bàng lớn che bóng mát. Anh đưa cô một chai nước, rồi ngồi xuống bậc thềm.

“Mai trường mình có cuộc thi ảnh. Em tham gia không?”

“Không đâu. Em chụp tệ lắm.”

“Thật à? Anh thấy em chụp khung cảnh rất có hồn mà.”

Minh Hạ ngẩng lên, ngạc nhiên: “Anh xem hình của em lúc nào?”

“Lúc em gửi cho nhóm lớp. Anh lưu lại rồi.”

Cô hơi sững người. Không hiểu sao tim lại đập nhanh như thể có ai vừa thổi hơi vào lồng ngực.

“Anh… lưu để làm gì?”

“Để ngắm, chứ sao.” Duy nói, giọng tỉnh bơ.

Khoảnh khắc ấy, cả không gian dường như đông cứng lại. Hạ lúng túng nhìn xuống, mân mê chai nước trong tay. Còn Duy thì chỉ mỉm cười, mắt không rời cô dù chỉ một giây.

Những ngày sau, họ cùng nhau đi học, cùng ngồi thư viện, cùng ăn trưa.

Không ai nói rõ điều gì, nhưng tất cả đều ngầm hiểu — giữa họ đã có một điều gì đó đổi khác.

Khi Minh Hạ bị cảm nhẹ, Trần Duy là người đầu tiên phát hiện. Anh đưa cô đến phòng y tế, ngồi cạnh, vừa đút cháo vừa than:

“Em đúng là hậu đậu. Mưa hôm qua ướt hết mà không chịu sấy tóc.”

Cô nhăn mặt: “Tại anh gọi ra cổng đó.”

“Ờ, lỗi anh. Nhưng lần sau có mưa thì anh mang ô lớn hơn, được chưa?”

Cô bật cười. “Anh nói như thể em sẽ gặp mưa cùng anh nhiều lần lắm vậy.”

Duy nhìn cô, giọng thấp xuống: “Anh mong là vậy.”

Một câu nói, giản đơn, nhưng khiến cả căn phòng nhỏ tràn ngập hơi ấm.

Chiều cuối tuần, Duy rủ cô ra bờ hồ gần trường. Hạ mang theo tập vẽ, anh mang theo máy ảnh.

Trời xanh, gió nhẹ, nước lăn tăn phản chiếu ánh nắng như kim tuyến.

“Ngồi yên đi, em vẽ cho anh bức chân dung,” cô nói.

“Anh mà ngồi yên được chắc trời mưa mất.”

“Im nào. Nhúc nhích là em vẽ thành con mèo đấy.”

Anh cố nhịn cười, ngồi nghiêm chỉnh. Còn Minh Hạ thì cúi đầu, tập trung vẽ, những sợi tóc rơi xuống gò má. Duy nhìn cô, ánh mắt mềm như nước.

Một lúc sau, anh lén giơ máy ảnh lên, chụp lại khoảnh khắc ấy — cô gái với cây bút chì và ánh nắng rải trên vai.

Khi cô ngẩng lên, bắt gặp ánh đèn flash, liền khẽ mắng:

“Anh chụp lén hả?”

“Không, anh chụp công khai mà.”

“Anh xóa đi!”

“Không. Anh lưu làm hình nền.”

Hạ định phản đối, nhưng nhìn nụ cười nửa miệng kia, cô chỉ biết thở dài: “Anh đúng là hết thuốc chữa.”

Tối hôm đó, khi về đến nhà, Minh Hạ mở điện thoại, thấy Duy gửi ảnh cho mình kèm một tin nhắn:

“Đây là bức ảnh anh thích nhất. Em cười nhẹ, nhưng ánh mắt sáng lắm.”

“Anh muốn lưu khoảnh khắc này lại, vì sợ một ngày nào đó em quên.”

Hạ ngồi nhìn màn hình thật lâu. Lần đầu tiên, cô không biết phải trả lời gì.

Trái tim như có dòng nước ấm chảy qua — dịu dàng, nhưng sâu sắc đến lạ.

Cô nhắn lại:

“Nếu em quên, anh nhắc lại được mà, đúng không?”

Phía bên kia, tin nhắn trả lời đến gần như ngay lập tức:

“Anh không chỉ nhắc, anh sẽ làm em nhớ lại bằng cả cuộc đời.”

Minh Hạ bật cười, nhưng mắt lại thấy hơi cay cay.

Cô biết, có lẽ lần này, mình thật sự đã không còn sợ yêu nữa.

Những ngày sau đó, trời luôn có nắng, hoa sữa lại nở.

Trong sân trường, đôi khi người ta bắt gặp một cặp đôi đi chậm bên nhau — không quá thân mật, không phô trương, nhưng ánh mắt họ dành cho nhau khiến mọi thứ xung quanh dường như trở nên dịu hơn.

Minh Hạ viết trong cuốn sổ nhỏ:

“Có những người đến như cơn gió, rồi đi mất. Nhưng cũng có người, chỉ cần họ mỉm cười, thế giới của mình đã đổi khác.”

Và Trần Duy, bằng sự kiên nhẫn, tinh tế và chân thành, đã làm thế giới của cô thực sự đổi khác.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×