tro tàn và ánh sáng

Chương 12: Mùa Nắng Trong Em


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, tiếng chim ríu rít bên ngoài cửa sổ đánh thức Minh Hạ. Cô vươn vai, ánh nắng vàng rót qua tấm rèm trắng mỏng, phủ lên căn phòng một lớp sáng dịu dàng. Điện thoại rung nhẹ — một tin nhắn đến.

“Ra ban công đi, anh có thứ này muốn gửi.”

Cô ngẩn người vài giây rồi bật dậy, mở cửa. Gió sớm mơn man lướt qua tóc, và bên dưới sân trường, Trần Duy đang đứng, tay giơ cao một ly cà phê giấy còn bốc khói.

“Cà phê sữa cho cô gái lười ăn sáng!” – anh hét nhỏ, nụ cười rạng rỡ khiến tim Hạ đập nhanh thêm một nhịp.

“Anh thật biết cách làm người ta ngại đấy.” – cô cười, nhưng đôi má đã hồng lên.

“Ngại gì đâu. Anh chỉ đang nạp năng lượng cho em thôi. Hôm nay có buổi thuyết trình mà, nhớ không?”

Cô khẽ gật đầu. “Nếu em làm hỏng thì sao?”

“Anh đứng dưới cổ vũ. Nếu em quên lời, anh sẽ huýt sáo nhắc.”

“Huýt sáo giữa lớp à? Anh muốn bị đuổi học thật đấy hả?”

“Miễn em cười là anh thấy đáng.”

Câu nói ngỡ đùa nhưng ánh mắt Duy lại quá thật.

Buổi thuyết trình diễn ra vào cuối buổi sáng. Lần đầu tiên, Minh Hạ không còn run rẩy như trước. Duy ngồi hàng ghế đầu, ánh mắt anh dõi theo từng cử chỉ của cô.

Cô nhìn xuống, mỉm cười, và giọng nói vang lên – trong, rõ, và đầy tự tin.

Cả lớp vỗ tay. Giảng viên khen. Nhưng điều khiến cô vui nhất không phải điểm số, mà là ánh mắt Duy — ánh mắt tự hào, dịu dàng, như thể anh vừa thấy cả bầu trời trong nụ cười của cô.

Trưa, họ cùng ăn ở căn tin. Duy vừa ăn vừa lén gắp rau bỏ vào khay của cô.

“Ăn đi, đừng chọn mỗi trứng rán.”

“Anh có phải mẹ em đâu.”

“Anh chỉ sợ em gầy thêm, rồi gió thổi bay mất.”

“Anh nói như kiểu em là lá cây ấy.”

“Lá cũng phải xanh mới đẹp.”

Minh Hạ bật cười, lần đầu tiên cô thấy mình dễ chịu đến thế. Không cần phải gồng, không cần phòng bị. Chỉ cần ngồi cạnh Duy, mọi lo lắng dường như tan biến.

Chiều, họ ra sân bóng xem đội trường thi đấu. Duy vốn là tay chơi bóng giỏi, nhưng hôm nay anh không tham gia — chỉ ngồi cạnh cô, ăn kem và cổ vũ bạn bè.

“Anh không chơi à?” – cô hỏi, liếm muỗng kem, giọng thoáng ngạc nhiên.

“Hôm nay anh làm khán giả riêng của em thôi.”

“Anh đang dùng mấy lời tán tỉnh rẻ tiền à?”

“Không, anh đang nói thật. Mấy lời rẻ tiền kia còn không đủ để diễn tả em đâu.”

Cô khẽ hít một hơi, lắc đầu, nhưng không thể giấu được nụ cười. Trong khoảnh khắc đó, Hạ nghĩ, nếu tình yêu có mùi vị, thì hẳn là mùi kem vani pha với tiếng cười của Duy trong gió.

Buổi tối, họ đi dạo quanh hồ sau trường. Đèn phản chiếu xuống mặt nước thành những vệt sáng lung linh. Duy khoác chiếc áo khoác mỏng lên vai cô, tay khẽ siết.

“Anh thấy không quen.”

“Vì sao?”

“Vì bình thường anh đi cạnh em, tim anh đập bình thường. Hôm nay, nó đập hơi nhanh.”

“Có lẽ tại anh ăn quá nhiều kem.”

“Không, tại em nhìn anh.”

Cô ngước lên, bắt gặp ánh mắt ấy, ấm và sâu như mặt hồ. Duy khẽ cúi xuống, thì thầm:

“Anh không giỏi hứa hẹn, nhưng anh giỏi giữ lời. Vậy nên… nếu em cho phép, anh muốn đi cùng em lâu hơn một chút — không chỉ là mùa này.”

Hạ im lặng. Gió thổi qua, tóc cô lướt nhẹ trên má anh.

“Anh chắc chứ?”

“Anh chưa từng chắc điều gì đến thế.”

Cô không nói thêm. Chỉ khẽ nghiêng đầu, để vai mình tựa vào vai anh. Không cần lời, chỉ cần hơi ấm.

Hôm sau, họ cùng làm bài tập nhóm trong thư viện. Duy ngồi đối diện, thi thoảng lại trộm nhìn.

“Anh nhìn gì vậy?”

“Nhìn em suy nghĩ.”

“Em đang làm bài, có gì đáng nhìn?”

“Có. Cái cách em nhíu mày, cái cách em cắn bút… dễ thương chết đi được.”

“Anh có thôi đi không?”

“Không. Anh nghiện mất rồi.”

Cô giả vờ lườm, nhưng khóe môi vẫn cong lên.

Giữa không gian yên tĩnh, những giây phút giản đơn ấy lại khiến tim Hạ ấm áp lạ thường. Cô nhận ra rằng, hạnh phúc không cần phải ồn ào. Chỉ cần có một người biết lắng nghe, một người dám ở bên, là đủ.

Chiều hôm ấy, trời đổ cơn mưa nhỏ. Duy che ô, dắt cô qua con đường đầy lá rụng.

“Mưa lại đến.” – Hạ khẽ nói.

“Ừ. Nhưng lần này, anh không để em ướt đâu.”

Giữa tiếng mưa rơi lộp độp, họ đi sát vào nhau, hơi thở hòa chung trong làn sương mờ. Duy nhìn cô, mỉm cười:

“Em biết không, từ ngày gặp em, mưa cũng dễ chịu hơn.”

Cô bật cười: “Anh lại nói linh tinh.”

“Không. Mưa mà có em, là đẹp nhất.”

Khoảnh khắc ấy, thời gian như dừng lại.

Họ cùng bước chậm, tay vẫn đan, và Hạ biết — lần đầu tiên, cô thật sự tin rằng mình xứng đáng được yêu thương. Không phải vì cô hoàn hảo, mà vì người kia sẵn sàng yêu cả những mảnh vỡ trong cô.

Tối về, cô mở cuốn sổ nhỏ trên bàn.

Giữa những dòng chữ nguệch ngoạc là câu viết mới:

“Hôm nay, tôi học được một điều.

Tình yêu không đến từ những lời hứa, mà từ từng việc nhỏ người ấy làm, từng cái nhìn, từng khoảnh khắc khiến mình thấy an toàn.”

Cô ngẩng lên, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Mưa đã tạnh, chỉ còn lại ánh đèn đường loang trên nền ướt.

Trong lòng Minh Hạ, một mùa nắng khẽ nở.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×