Cơn mưa đêm Đà Lạt vẫn chưa dứt. Từng giọt rơi tí tách lên khung cửa kính, phản chiếu ánh đèn vàng mờ mờ. Minh Hạ ngồi co ro trên giường, tay nắm chặt chiếc điện thoại, đầu óc vẫn vang lên giọng nói nữ trong cuộc gọi lúc chiều.
“Anh vẫn chưa quên em sao?”
Giọng nói ấy mềm mại, thân quen, và ẩn chứa thứ gì đó rất riêng tư — kiểu thân mật mà chỉ người từng yêu mới có thể nói ra.
Duy đứng ngoài ban công khi nghe điện thoại, giọng anh trầm xuống, rồi im lặng một lúc lâu. Khi anh quay lại, ánh mắt anh cố giấu đi sự bối rối, nụ cười vẫn hiền nhưng gượng gạo.
“Là ai gọi vậy?” — cô từng định hỏi. Nhưng cổ họng nghẹn lại.
Cô sợ câu trả lời.
Minh Hạ không phải kiểu người hay ghen, nhưng lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy trái tim mình nặng trĩu. Cảm giác như có một vết rạn nhỏ đang âm thầm lan ra.
Buổi sáng hôm sau, sương mù phủ kín cả thung lũng. Nhóm bạn rủ nhau đi săn mây, chỉ riêng Duy và Minh Hạ ở lại khách sạn.
Cô nói cô mệt, Duy nói anh phải xử lý vài việc ở trường. Hai người ở hai phòng cạnh nhau, nhưng cả buổi sáng, không ai sang gõ cửa người kia.
Duy ngồi trong phòng, mở danh bạ nhìn cái tên “An Nhiên” hiện sáng trên màn hình. Một tin nhắn chưa đọc:
“Em chỉ muốn gặp lại anh một lần. Không phải để quay lại, chỉ để nói lời xin lỗi.”
Anh thở dài, tay siết chặt điện thoại. An Nhiên – người từng là bạn gái cũ của anh ba năm trước. Cô ra nước ngoài du học, không một lời chia tay rõ ràng, chỉ để lại một bức thư và biến mất.
Giờ cô trở về, nói rằng chỉ muốn gặp lại. Nhưng Duy biết, chuyện cũ không dễ khép lại.
Anh gõ vài chữ, rồi xóa.
Cuối cùng, chỉ nhắn:
“Anh đang có người yêu. Anh không muốn Minh Hạ hiểu lầm.”
Tin nhắn gửi đi, nhưng trong lòng vẫn không yên. Anh biết, chỉ cần một phút thiếu khéo léo, mọi thứ có thể vỡ vụn.
Buổi chiều, Minh Hạ bước ra ban công, nhìn thấy Duy đang đứng ở sân dưới, nói chuyện với một cô gái mặc áo khoác trắng. Cô không nghe được họ nói gì, chỉ thấy nụ cười của Duy — nụ cười từng khiến cô rung động.
Bây giờ, nó dành cho người khác.
Tay Minh Hạ run nhẹ, chiếc điện thoại suýt rơi xuống. Cô không biết mình đứng đó bao lâu, chỉ biết khi Duy ngẩng lên, ánh mắt hai người chạm nhau.
Cô vội quay đi, trái tim nhói lên từng nhịp.
Đêm ấy, khi cả nhóm ngồi quanh đống lửa, ai cũng vui vẻ hát hò, chỉ riêng Minh Hạ im lặng. Duy cố bắt chuyện, nhưng cô chỉ mỉm cười gượng.
Ánh mắt anh thoáng buồn.
“Em sao vậy?”
“Không có gì.”
“Chắc chứ?”
“Anh hỏi làm gì?”
Câu trả lời cộc lốc khiến không khí khựng lại. Nhóm bạn tinh ý lảng sang chuyện khác, chỉ còn hai người chìm trong im lặng.
Khi về phòng, Duy kéo tay cô lại:
“Minh Hạ, nếu em giận anh vì chuyện lúc chiều, anh có thể giải thích.”
Cô dừng bước, nhưng không quay lại.
“Anh không cần.”
“Nhưng anh muốn em biết—”
“Em không cần biết gì hết.”
Giọng cô nghẹn lại. Cô sợ, nếu nói thêm, nước mắt sẽ rơi mất.
Cô bước nhanh vào phòng, đóng cửa lại. Cánh cửa khép giữa hai người — nhẹ thôi, nhưng như một bức tường.
Đêm trôi dài. Duy ngồi dựa vào tường, lưng tựa sát bên cánh cửa phòng cô.
Anh gửi một tin nhắn:
“Anh chưa từng quên lời hứa hôm đó. Nhưng dường như em đang dần quên anh.”
Tin nhắn không được trả lời.
Minh Hạ nhìn dòng chữ ấy, nước mắt rơi xuống màn hình. Cô không biết mình sai hay đúng, chỉ biết rằng trong lòng đau đến mức không thể ngủ được.
Sáng hôm sau, chuyến xe trở về thành phố khởi hành. Cả hai ngồi cạnh nhau nhưng im lặng. Không còn những cái nắm tay, không còn ánh nhìn ấm áp.
Chỉ còn lại khoảng trống lạnh lẽo giữa hai người từng thân thiết.
Trên đường, Duy cố nói:
“Sau khi về, anh muốn gặp em nói rõ mọi chuyện.”
“Không cần đâu.” – Cô khẽ đáp, mắt nhìn ra ngoài cửa kính – “Em mệt rồi.”
Anh im lặng.
Đôi khi, điều đáng sợ không phải là cãi vã, mà là im lặng kéo dài không lối thoát.
Tối hôm ấy, Minh Hạ về đến nhà. Trong nhóm chat, cô thấy một tấm ảnh: Duy và cô gái kia chụp chung, đứng trước cổng khách sạn, nụ cười của cả hai đều rất tự nhiên.
Phía dưới, bạn cùng lớp bình luận:
“Bạn gái cũ của Duy về rồi kìa. Hai người vẫn thân ghê ha?”
Cô tắt điện thoại. Cả thế giới dường như sụp đổ trong khoảnh khắc.
Cô không muốn tin, nhưng lý trí và con tim chẳng nghe theo nhau.
Đêm đó, Duy đứng trước nhà Minh Hạ, gọi điện không ai nghe. Tin nhắn gửi đi không được đọc.
Anh ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng hai, ánh đèn phòng cô vẫn sáng. Anh muốn gọi thật to, nhưng lại sợ cô sẽ càng tổn thương.
“Minh Hạ... anh không làm gì sai cả. Em tin anh đi...”
Giọng nói lạc trong gió.
Trong phòng, Minh Hạ ngồi ôm gối, ánh mắt vô hồn.
Cô nhớ lại từng khoảnh khắc: nụ cười, cái nắm tay, lời hứa “dù có chuyện gì, anh vẫn ở đây.”
Nhưng giờ, người “ở đây” lại là anh — đứng ngoài cửa, còn cô – lại ở phía sau cánh cửa khép kín.
Có những hiểu lầm không cần lời nói, chỉ cần một ánh nhìn, một bức ảnh, là đủ khiến hai người xa nhau cả nghìn bước.
Sáng hôm sau, Duy vẫn đứng đó, suốt đêm không về. Khi mặt trời lên, anh mới quay đi, để lại một mảnh giấy nhét dưới khe cửa:
“Anh không giỏi nói, nhưng anh chưa từng dối em. Khi em bình tĩnh lại, anh vẫn ở đây — nơi em từng tìm thấy anh lần đầu.”
Khi Minh Hạ nhặt tờ giấy ấy, nước mắt đã rơi ướt nhoè dòng chữ.
Cô muốn tin anh. Thật sự muốn.
Nhưng niềm tin, một khi nứt, liệu có thể lành lại hoàn toàn?