Những ngày sau chuyến đi Đà Lạt, bầu không khí giữa Minh Hạ và Trần Duy trở nên lạ lùng đến nghẹt thở.
Họ vẫn gặp nhau trên giảng đường, vẫn cùng trong một nhóm học tập, nhưng không còn chào hỏi, không còn ánh nhìn ấm áp.
Chỉ là những cái gật đầu hời hợt — như hai người xa lạ vô tình đi ngang đời nhau.
Minh Hạ tự nhủ mình sẽ ổn. Cô tập trung vào bài vở, vào công việc ở câu lạc bộ. Nhưng càng cố quên, hình ảnh của Duy càng len lỏi khắp nơi.
Cái áo sơ mi trắng anh hay mặc.
Cách anh cười, hơi nghiêng đầu, ánh mắt nửa dịu dàng nửa tinh nghịch.
Thậm chí cả mùi hương bạc hà nhạt nhòa khi anh đứng cạnh.
Tất cả đều khiến cô đau.
Một buổi chiều tan học, khi Minh Hạ đang thu dọn tập vở, có giọng nói vang lên phía sau:
“Em là Minh Hạ đúng không?”
Cô quay lại.
Một cô gái đứng đó, dáng người mảnh mai, mái tóc nâu dài, và ánh mắt dịu dàng đến lạ. Trên cổ tay cô ta, đeo một chiếc vòng bạc giống hệt chiếc Duy từng tặng Minh Hạ.
“Chúng ta... quen nhau à?” — Minh Hạ hỏi khẽ.
Cô gái mỉm cười, nụ cười khiến trái tim Hạ thoáng co lại.
“Tôi là An Nhiên.”
Không khí trong căn phòng lập tức trở nên đặc quánh. Cái tên đó… là cái tên mà Hạ không bao giờ muốn nghe thấy.
“Duy đang tìm em đấy.” – An Nhiên nói tiếp, giọng nhẹ như gió. – “Anh ấy không biết tôi đến gặp em đâu.”
Minh Hạ giữ vẻ bình tĩnh, dù tim đang đập loạn.
“Chị tìm tôi để nói gì?”
An Nhiên nhìn xuống, xoay nhẹ chiếc vòng tay.
“Tôi chỉ muốn xin lỗi. Tôi nghĩ, em xứng đáng được biết sự thật.”
Minh Hạ khẽ cười, nụ cười chua chát.
“Sự thật? Chị nghĩ tôi tin chị à?”
An Nhiên không phản ứng. Cô rút trong túi ra một tấm ảnh, đặt xuống bàn.
Trong ảnh là cô và Duy, đứng trước một quán cà phê, cười rạng rỡ.
“Tấm này chụp năm năm trước. Chúng tôi từng yêu nhau, đúng. Nhưng tôi là người bỏ đi. Tôi rời anh ấy vì nghĩ tình yêu không đủ để giữ lại hai cuộc đời.”
Cô ngừng lại một chút, ánh mắt hơi run.
“Nhưng khi trở về, tôi phát hiện anh ấy vẫn còn giữ chiếc vòng đôi này. Anh không đeo, chỉ cất trong hộp gỗ. Anh nói... từng có người anh thật sự muốn tặng.”
Minh Hạ nhìn chiếc vòng trên tay mình, tim đập mạnh.
An Nhiên cười buồn:
“Người đó chắc là em.”
Không khí như bị rút cạn. Minh Hạ cắn môi đến bật máu.
“Vậy sao chị còn gọi cho anh ấy? Sao lại khiến mọi chuyện rối tung lên?”
An Nhiên siết chặt tay:
“Vì tôi không chịu nổi khi thấy anh ấy dằn vặt. Tôi muốn anh ấy đối diện quá khứ, rồi buông tay thật sự. Nhưng có vẻ... tôi lại làm hỏng rồi.”
Câu nói ấy khiến Minh Hạ nghẹn lại.
Cô không biết nên giận hay thương.
Bởi lẽ, trong giọng của An Nhiên không có vẻ đắc thắng — chỉ có hối hận.
Chiều đó, khi An Nhiên rời đi, Minh Hạ ngồi một mình trong phòng câu lạc bộ. Ánh nắng chiều chiếu xiên qua cửa sổ, phủ lên khuôn mặt cô một lớp sáng mỏng.
Cô thở dài, nước mắt lặng lẽ rơi.
Cô không còn giận Duy nữa — nhưng nỗi tổn thương vẫn chưa thể lành.
Cô nhớ lại đêm ở Đà Lạt, nhớ lại cách anh đứng ngoài cửa suốt đêm, nhớ lại từng lời anh nói.
“Anh chưa từng dối em.”
Có thể, anh nói thật.
Nhưng cô cũng là con người, cũng biết sợ, cũng biết đau khi đối diện với quá khứ của người mình yêu.
Tối hôm đó, Duy nhắn tin:
“Anh có thể gặp em được không? Ở quán cà phê cũ, 8 giờ.”
Minh Hạ nhìn tin nhắn, do dự thật lâu. Cuối cùng, cô gõ một chữ:
“Được.”
Quán cà phê nhỏ nằm trong con hẻm yên tĩnh, nơi họ từng có buổi hẹn đầu tiên. Mùi cacao quen thuộc thoang thoảng trong không khí.
Duy ngồi chờ sẵn. Khi thấy cô bước vào, anh đứng bật dậy, đôi mắt sáng lên rồi nhanh chóng dịu lại, e dè.
“Cảm ơn em đã đến.”
“Anh muốn nói gì?” – Minh Hạ hỏi, giọng bình thản.
Duy im lặng một lúc, rồi đặt lên bàn chiếc điện thoại. Màn hình hiển thị đoạn tin nhắn với An Nhiên.
Từng dòng một, rõ ràng, không xóa, không giấu.
‘Anh đang có người yêu.’
‘Anh không muốn Minh Hạ hiểu lầm.’
‘Nếu em thật sự muốn xin lỗi, hãy để quá khứ ở yên chỗ nó thuộc về.’
“Đây là tất cả.” – Duy nói khẽ. – “Anh không muốn che giấu gì nữa. Em có quyền biết.”
Minh Hạ nhìn màn hình, đôi mắt dần nhòe đi.
“Vì sao anh không nói sớm?”
“Vì anh sợ.” – Duy khẽ cười. – “Anh sợ em sẽ tổn thương, sợ em thấy anh vẫn chưa buông được quá khứ. Nhưng anh đã buông rồi, thật sự buông rồi, từ lúc anh gặp em.”
Không gian lặng im.
Tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên, xen giữa hai nhịp tim không cùng nhịp.
Minh Hạ cúi đầu, bàn tay siết chặt ly nước.
“Em đã gặp cô ấy.”
Duy thoáng sững người.
“An Nhiên?”
“Ừ. Cô ấy đến tìm em, nói hết mọi chuyện.”
Anh thở dài, mắt cụp xuống.
“Anh xin lỗi. Đáng lẽ anh nên bảo vệ em khỏi chuyện này.”
“Không.” – Cô lắc đầu. – “Em chỉ… cần thời gian.”
Cô đứng dậy, nụ cười mỏng manh.
“Em không giận anh nữa. Nhưng em sợ, nếu chúng ta cứ tiếp tục, một ngày nào đó em sẽ lại bị quá khứ của anh kéo vào. Em cần bình tĩnh lại.”
Duy nhìn cô, đôi mắt dâng lên vô vàn điều muốn nói, nhưng không thể.
“Anh sẽ chờ.” – Anh nói nhỏ, giọng khàn đi. – “Dù bao lâu.”
Minh Hạ rời quán, bước ra con hẻm mưa lất phất.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, lòng nặng trĩu.
Cô không còn giận, nhưng trái tim vẫn chưa đủ can đảm để quay lại.
Phía sau, Duy đứng ở cửa sổ, dõi theo bóng cô xa dần trong mưa.
Anh không gọi, không chạy theo.
Anh chỉ mỉm cười nhạt, như chấp nhận một điều gì đó không thể tránh.
“Miễn là em còn bình an, anh sẽ đợi.”
Những ngày sau đó, Duy ít xuất hiện. Anh tập trung vào kỳ thi, tham gia vài dự án nghiên cứu.
Minh Hạ cũng vùi đầu vào học, nhưng mỗi khi đi qua dãy hành lang nơi họ từng cùng nhau ngồi, cô lại thấy nhói lòng.
Cô biết, tình yêu vẫn còn, chỉ là họ đang học cách để yêu đúng cách — không nghi ngờ, không sợ hãi, và không để quá khứ quyết định hiện tại.
Một tối cuối tuần, Minh Hạ nhận được tin nhắn ngắn ngủi:
“Ngày mai anh sẽ đi xa hai tuần. Khi anh về, nếu em vẫn muốn nói chuyện, anh sẽ ở quán cũ, lúc tám giờ.”
Cô đọc đi đọc lại dòng tin ấy.
Hai tuần – không dài, nhưng đủ để nhận ra ai thực sự quan trọng.
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời:
“Em sẽ đến.”