tro tàn và ánh sáng

Chương 16: Khi khoảng cách hóa thành nỗi nhớ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ ngày Trần Duy rời thành phố, bầu không khí quanh Minh Hạ dường như cũng trôi chậm lại.

Không còn những tin nhắn mỗi sáng chúc ngày mới, không còn tiếng cười qua điện thoại vào những tối muộn.

Chỉ còn lại khoảng trống lặng lẽ, lan ra từng phút, từng giờ.

Cô vẫn tự nhủ rằng mình ổn.

Cô vẫn đi học, đi làm thêm, gặp bạn bè, cười nói như chưa từng có gì xảy ra.

Nhưng cứ mỗi lần điện thoại rung, tim cô lại đập mạnh — chỉ để rồi hụt hẫng khi thấy người gửi không phải anh.

Ban đầu, cô còn cố đếm từng ngày Duy đi.

Một ngày. Hai ngày. Rồi bảy ngày.

Đến ngày thứ mười, cô thôi đếm, vì mỗi con số chỉ khiến lòng mình thêm trống rỗng.

Tối thứ bảy, nhóm bạn rủ cô đi xem phim.

Phim tình cảm, như thể trêu ngươi. Trên màn ảnh, nam chính và nữ chính chia tay vì hiểu lầm, rồi gặp lại trong mưa, ôm nhau giữa dòng người tấp nập.

Tiếng nhạc vang lên, từng lời thoại găm vào tim Minh Hạ:

“Chúng ta từng yêu nhau, sao lại để im lặng giết chết tất cả?”

Cô quay đi, giấu vội giọt nước mắt.

Không ai để ý, chỉ có cô biết, nỗi nhớ có thể giết người ta trong im lặng như thế nào.

Tối đó về nhà, cô mở hộp gỗ nhỏ trong ngăn bàn. Bên trong là những thứ vụn vặt Duy từng tặng: tấm vé xem phim đầu tiên, tờ giấy ghi công thức món ăn anh dạy, chiếc móc khóa hình con cá chép cô trêu là “xấu nhưng đáng yêu.”

Và chiếc vòng bạc.

Cô đặt chiếc vòng lên lòng bàn tay, ánh bạc phản chiếu dưới đèn vàng nhạt.

Cô nhớ rõ lần anh cài nó cho cô, ngón tay anh chạm nhẹ cổ tay cô, giọng nói ấm áp:

“Nếu một ngày em thấy lạc lối, hãy nhìn nó. Anh sẽ luôn ở bên, dù xa đến đâu.”

Giờ, anh thật sự ở xa.

Nhưng chiếc vòng vẫn nằm đây — lạnh, im lặng, và tràn đầy kỷ niệm.

Ngày thứ mười một, Minh Hạ nhận được email từ một địa chỉ lạ.

Chủ đề: “Thư gửi Minh Hạ.”

Nội dung chỉ vỏn vẹn mấy dòng:

“Anh không biết khi nào em sẽ đọc được.

Ở đây, trời lạnh hơn nhiều. Nhưng mỗi sáng, anh vẫn nhớ em – như thói quen không thể bỏ.

Nếu có thể, em hãy chăm sóc bản thân tốt hơn.

Đừng uống cà phê đen nữa, nó làm em mất ngủ.

Anh vẫn nhớ cách em cau mày mỗi khi anh nói chuyện nghiêm túc.

Đừng lo, anh không biến mất đâu.

Anh chỉ muốn cho em thời gian để nhớ anh một chút thôi.”

— Duy.

Cô đọc đi đọc lại đến mười lần, nước mắt lăn dài không ngừng.

Cô bật cười trong nước mắt — nụ cười mềm yếu đến nao lòng.

“Đồ ngốc. Ai cho phép anh đi mà để lại những lời như thế chứ?”

Những ngày sau đó, Minh Hạ bắt đầu thay đổi.

Cô không còn tránh né cảm xúc của mình nữa.

Cô dám mở lòng với bạn bè, dám kể về Duy, về những điều khiến cô cười, khiến cô khóc.

Một lần, cô nói với nhỏ bạn thân:

“Cậu biết không, hóa ra khi người ta thật sự quan trọng, dù có tổn thương cũng không nỡ ghét.”

Câu nói khiến chính cô im lặng thật lâu sau đó.

Ngày thứ mười bốn — ngày Duy hứa sẽ trở về.

Từ sáng, Minh Hạ đã thấp thỏm. Cô không nói với ai, nhưng trong lòng cứ liên tục đếm ngược từng giờ.

Chiều đến, bầu trời xám xịt, gió nổi lên, mùi mưa len vào từng ngóc ngách.

Cô khoác áo, cầm ô, bước ra ngoài.

Điểm đến là quán cà phê cũ.

Quán vẫn như trước — góc bàn cạnh cửa sổ, ly cacao anh từng gọi, tiếng nhạc jazz khe khẽ.

Chỉ khác, chỗ ngồi đối diện vẫn trống.

Cô nhìn đồng hồ. 7 giờ 55.

Còn 5 phút nữa.

Tim cô đập thình thịch, vừa hồi hộp vừa lo sợ.

Bên ngoài mưa bắt đầu rơi. Cô quay ra cửa, mong thấy bóng dáng quen thuộc.

Nhưng từng phút trôi qua, không ai bước vào.

8 giờ.

8 giờ 15.

8 giờ 30.

Cô cắn môi, nỗi lo dâng lên như sóng.

Rồi điện thoại rung.

Một tin nhắn đến từ số anh:

“Anh xin lỗi. Chuyến xe bị hoãn vì bão. Đừng chờ ngoài mưa. Anh sẽ đến ngay khi có thể.”

Cô đọc, thở phào nhẹ nhõm, vừa tức vừa thương.

“Anh lúc nào cũng khiến em lo.” — cô khẽ nói, miệng mỉm cười dù mắt ướt.

Trời mưa mỗi lúc một nặng hạt.

Minh Hạ ngồi trong quán, ánh đèn phản chiếu lên khuôn mặt cô – pha lẫn lo âu và hy vọng.

Bên ngoài, sấm chớp giăng ngang trời.

Cô nhớ lại từng chuyện đã qua: lần đầu gặp anh, những buổi học cùng nhau, chuyến đi Đà Lạt, nụ hôn dưới tán thông, cả những ngày im lặng đau đớn.

Tất cả hiện lên như một cuốn phim quay chậm.

“Nếu anh đến, em sẽ nói hết. Em sẽ không để im lặng làm tổn thương thêm lần nào nữa.”

9 giờ.

Tiếng cửa quán mở ra.

Một luồng gió lạnh ùa vào, kéo theo hương mưa và tiếng bước chân vội vã.

Duy đứng ở ngưỡng cửa — áo mưa ướt sũng, tóc rối, nhưng nụ cười vẫn hiền.

Anh nhìn thấy cô, đôi mắt sáng lên như xua tan cả đêm dài.

“Anh về rồi.” – Anh nói, giọng run nhẹ.

Minh Hạ đứng dậy, bước đến, đôi mắt ngấn nước.

“Anh ngốc thật đấy.” – cô nói, vừa cười vừa khóc. – “Mưa như thế này mà vẫn đến?”

“Anh sợ em đi mất.”

Một câu nói đơn giản, nhưng khiến cô bật khóc nức nở.

Cô lao đến, ôm chầm lấy anh.

“Đồ ngốc. Em không đi đâu cả.”

Duy siết cô vào lòng, hơi thở anh hòa lẫn trong hương mưa và tiếng tim đập dồn dập.

Giữa những tiếng mưa rơi, không còn khoảng cách, không còn im lặng.

Chỉ còn lại hai người, ôm nhau, run rẩy, nhưng ấm áp đến tận tim.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×