tro tàn và ánh sáng

Chương 18: Niềm Tin Sau Cơn Mưa


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, bầu trời trong xanh đến lạ. Mưa đã ngừng từ đêm qua, nhưng mặt sân vẫn còn loang lổ những vệt nước, phản chiếu ánh nắng dịu dàng của buổi sớm. Minh Hạ đứng bên cửa sổ lớp, nhìn hàng cây ngoài sân trường rung rinh trong gió, lòng cô nhẹ hơn, nhưng vẫn có chút gì đó chênh vênh.

Mọi chuyện vẫn chưa hoàn toàn yên ổn — cô biết rõ. Tin đồn chưa biến mất, những ánh nhìn tò mò và những lời xì xào vẫn đuổi theo mỗi bước chân. Nhưng khác với trước đây, cô không còn trốn tránh nữa.

Trần Duy bước vào lớp, tóc còn hơi ướt, nụ cười anh sáng hơn nắng ngoài kia. Anh nhìn quanh, rồi dừng lại ở cô. Không cần nói gì, chỉ một ánh mắt thôi, là đủ hiểu. Minh Hạ khẽ gật đầu. Một lời chào không cần âm thanh — nhưng chứa cả sự tin tưởng mới chớm nở lại.

Buổi học trôi qua trong yên ả. Thỉnh thoảng, Duy lén quay xuống, viết lên mẩu giấy nhỏ:

“Ăn sáng chưa?”

“Chưa.”

“Tối nay đi cùng anh nhé.”

“Tùy tâm trạng.”

“Vậy anh làm cho em vui.”

Cô bật cười, lắc đầu nhẹ. Một góc nhỏ trong tim như đang tan chảy.

Giờ ra chơi, Duy chủ động kéo Hạ ra sân sau, nơi ít người qua lại. Anh không nắm tay cô, chỉ đi song song, giữ khoảng cách vừa phải — đủ để người khác không nghi ngờ, nhưng cũng đủ gần để cô cảm nhận hơi thở anh hòa trong gió.

“Anh nghe nói mấy đứa trong lớp vẫn nói linh tinh.” – Anh bắt đầu, giọng trầm hơn thường lệ.

“Ừ.” – Cô đáp, mắt nhìn xa.

“Anh xin lỗi, vì đã để em phải nghe những thứ đó.”

“Không sao.” – Cô quay lại nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh. – “Người ta muốn nói gì thì nói, miễn là chúng ta biết rõ mình đang ở đâu.”

Duy khẽ cười. “Em bây giờ mạnh mẽ quá.”

“Không mạnh mẽ thì đã gục rồi.”

“Anh thích em như vậy.” – Anh nói nhỏ, gần như thì thầm.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương hoa sữa cuối mùa. Hai người đứng dưới tán cây, im lặng thật lâu.

“Duy.” – Cô gọi tên anh.

“Hửm?”

“Nếu một ngày nào đó, em không còn tin anh nữa... anh sẽ làm gì?”

Anh nhìn cô, đôi mắt sâu như đang soi vào tận đáy lòng.

“Thì anh sẽ làm em tin lại, giống như bây giờ. Bao nhiêu lần cũng được.”

Câu trả lời ấy, giản dị nhưng lại khiến lòng cô run lên. Minh Hạ quay đi, giấu nụ cười, rồi nhẹ giọng: “Ngốc thật.”

“Ừ. Ngốc vì yêu em.”

Những ngày sau đó, họ dần học cách đi qua sóng gió cùng nhau.

Duy không né tránh dư luận. Anh chủ động nói chuyện với bạn bè, thẳng thắn thừa nhận: “Ừ, tôi và Minh Hạ đang quen nhau. Có gì phải giấu?”

Một vài người ngạc nhiên, vài người cười nhạt, nhưng không ai nói thêm gì nữa. Bởi thái độ của anh quá dứt khoát.

Minh Hạ ban đầu hơi sợ. Cô không muốn trở thành tâm điểm, càng không muốn bị người khác đánh giá. Nhưng khi thấy anh vẫn bình thản, vẫn nắm tay cô giữa sân trường, cô nhận ra: hóa ra hạnh phúc đôi khi không cần phải to tát — chỉ cần người ấy không buông tay, là đủ.

Một chiều cuối tuần, Duy rủ cô đến thư viện lớn trong thành phố. Anh bảo có “bất ngờ nhỏ”.

Khi họ đến, giữa hàng kệ sách, anh lấy ra một cuốn sổ bìa đen, hơi cũ, đặt vào tay cô.

“Nhật ký à?” – Cô nghiêng đầu hỏi.

“Không. Là thứ anh viết suốt nửa năm nay.”

Cô mở ra, bên trong là từng trang chữ nắn nót, ghi lại những ngày đầu họ gặp nhau — cả những chi tiết cô không hề nhớ: lần đầu anh thấy cô ở sân bóng, lần đầu cô giúp anh nhặt giấy kiểm tra rơi, hay buổi chiều họ cùng ngồi học trong phòng tự học mà không nói một lời.

“Anh viết mấy cái này làm gì?” – Cô ngẩng lên, giọng nghèn nghẹn.

“Để nhớ. Và để nếu một ngày em quên anh... anh sẽ dùng nó kể lại từ đầu.”

Minh Hạ cười, nhưng nước mắt lại lăn dài.

“Anh điên rồi.”

“Điên vì em.” – Duy cười khẽ. – “Thế mới công bằng.”

Cô gập sổ lại, ôm chặt vào ngực, như sợ nếu buông ra, mọi thứ sẽ biến mất.

Cảm giác ấm áp ấy len lỏi khắp người, xóa nhòa mọi nỗi đau, mọi nghi ngờ từng chất chứa.

Đêm đó, về đến nhà, Minh Hạ nằm dài trên giường, mở điện thoại ra.

Tin nhắn từ Duy:

“Cảm ơn vì hôm nay đã đến.”

“Cảm ơn vì vẫn chọn anh, dù em có thể chọn buông bỏ.”

“Anh biết mình không hoàn hảo, nhưng nếu được, anh muốn cùng em trưởng thành.”

Cô mỉm cười, nhắn lại:

“Anh không cần phải hoàn hảo. Chỉ cần là chính anh.”

“Vậy còn em?”

“Em sẽ cố gắng tin vào chúng ta, thêm một lần nữa.”

Màn hình điện thoại sáng lên, kèm biểu tượng trái tim nhỏ anh gửi.

Cô đặt điện thoại xuống, khẽ nhắm mắt. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô thấy lòng mình bình yên thật sự.

Tuần kế tiếp, họ trở lại với nhịp sống bình thường. Nhưng điều khác biệt là — không còn khoảng cách, không còn lẩn tránh.

Minh Hạ bắt đầu cười nhiều hơn. Duy vẫn hay trêu cô như trước, nhưng ánh nhìn anh dịu dàng hơn, như thể sợ chạm mạnh sẽ làm cô vỡ tan.

Giữa những buổi chiều hoàng hôn, họ cùng ngồi trên bậc cầu thang sân trường, chia đôi hộp bánh mì, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Đôi khi chẳng cần lời nào cả — chỉ một cái tựa vai, một cái nhìn, là đủ.

Tình yêu của họ không còn rực rỡ như pháo hoa, mà trở nên ấm như ánh lửa — nhỏ thôi, nhưng đủ để xua đi bóng tối.

Khi hai người đã cùng nhau bước qua giông bão, thì điều còn lại không chỉ là yêu — mà là tin, là hiểu, là dám cùng nhau đi tiếp.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×