Điện thoại rung lên vào lúc gần nửa đêm.
Trần Duy vừa tắm xong, tóc còn ướt, chiếc khăn vắt hờ trên vai. Anh liếc qua màn hình — một số lạ. Tin nhắn hiển thị vỏn vẹn mấy chữ:
“Chúng ta cần nói chuyện. Là về Minh Hạ.”
Trái tim anh đập mạnh. Dòng chữ như mũi dao cắt ngang sự yên bình vừa mới có được. Anh định bỏ qua, nhưng ngón tay lại tự động bấm mở. Bên dưới là địa chỉ quán cà phê cũ ở trung tâm thành phố — nơi anh từng hẹn người yêu cũ đến nói lời chia tay dứt khoát.
Trong lòng thoáng chút nghi hoặc. Ai lại biết chuyện đó? Và tại sao lại nhắc đến Minh Hạ?
Anh nhắn lại:
“Ai vậy?”
Không có phản hồi. Chỉ dấu “đã xem”, rồi im lặng.
Sáng hôm sau, Duy không kể với Minh Hạ.
Cô xuất hiện trước cổng trường, áo sơ mi trắng, tóc buộc cao, nụ cười khẽ khiến anh quên mất cả giấc ngủ chập chờn đêm qua.
“Anh sao vậy?” – Cô hỏi, khi thấy anh nhìn mình lâu hơn thường lệ.
“Không sao. Chỉ là... em đẹp quá.”
“Dẻo miệng.” – Cô lườm, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên tia sáng nhỏ.
Họ cùng đi học, cùng ăn trưa, cùng ngồi học nhóm như mọi khi. Tất cả đều bình thường — yên ả đến mức khiến Duy càng thấy bất an.
Giữa giờ ra chơi, điện thoại anh lại rung.
Tin nhắn mới từ số lạ:
“Nếu anh muốn bảo vệ Minh Hạ, thì đến gặp tôi. Một mình.”
Lần này, Duy không thể làm ngơ nữa.
Chiều hôm đó, anh tìm đến quán cà phê cũ. Cửa kính vẫn dán dòng chữ “Always Coffee” nghiêng nghiêng. Tiếng chuông leng keng vang lên khi anh đẩy cửa bước vào. Không khí bên trong ấm áp, nhưng lòng anh lại lạnh buốt.
Một cô gái ngồi ở góc khuất, quay lưng lại phía ánh sáng. Mái tóc dài, buông nhẹ xuống vai, giọng nói quen thuộc vang lên khi anh tiến đến:
“Anh đến rồi à?”
Duy khựng lại.
“Linh Vy?”
Cô gái ngẩng lên, ánh mắt có chút mệt mỏi. Là người yêu cũ của anh.
“Anh ngạc nhiên lắm phải không?” – Cô mỉm cười nhạt. – “Tin nhắn là tôi gửi. Tôi biết anh sẽ đến.”
“Em nói là về Minh Hạ. Có chuyện gì?” – Duy hỏi, giọng trầm hẳn.
Vy im lặng một lúc, rồi đặt một phong bì nhỏ lên bàn.
“Anh đọc đi. Tôi chỉ làm việc nhờ người khác nhắn, vì tôi không biết cách nào khác.”
Anh mở ra. Bên trong là mấy tờ giấy cũ, ảnh chụp hồ sơ học sinh từ một trường trung học khác, cách đây nhiều năm. Ở góc tấm hình, là Minh Hạ — nhưng ánh mắt cô trong ảnh khác hẳn: buồn, và có gì đó nặng nề.
“Đây là sao?” – Duy cau mày.
“Anh biết vì sao cô ấy chuyển trường không?” – Vy hỏi khẽ.
“Vì ba mẹ cô ấy chuyển công tác.”
“Không phải.”
Câu trả lời lạnh lẽo như gió tháng Mười. Duy siết chặt tờ giấy trong tay, cảm giác bất an lan khắp người.
Vy nhìn thẳng vào anh, giọng nhỏ nhưng rõ ràng:
“Cô ấy từng dính vào một vụ việc nghiêm trọng. Một bạn học bị ngất trong phòng thí nghiệm. Mọi người khi đó đều nghĩ Minh Hạ liên quan, vì cô ấy là người cuối cùng rời khỏi đó. Trường nội bộ điều tra, không đủ chứng cứ, nhưng áp lực dư luận lớn đến mức gia đình phải chuyển đi.”
Không khí xung quanh như đông cứng.
Duy không tin nổi.
“Em đang nói dối.”
“Anh nghĩ tôi rảnh đến mức bịa chuyện à?” – Vy nhìn anh, ánh mắt chùng xuống. – “Tôi không muốn phá hoại anh và cô ấy. Nhưng có người đang đào lại chuyện này. Nếu anh không biết, thì người khác cũng sẽ nói cho anh. Tôi chỉ muốn anh chuẩn bị tinh thần.”
Cô đứng dậy, để lại câu cuối cùng:
“Minh Hạ không xấu. Cô ấy chỉ quá sợ hãi. Nhưng nếu anh yêu cô ấy, anh phải đủ mạnh để tin — kể cả khi cả thế giới nghi ngờ.”
Buổi tối.
Trần Duy ngồi trong căn phòng tối, chỉ có ánh đèn bàn chiếu xuống hồ sơ. Mọi thứ trước mắt như mờ đi. Anh nhớ lại từng nụ cười, từng cái nhìn của Minh Hạ — và tự hỏi, có điều gì cô vẫn chưa kể?
Tin nhắn từ Minh Hạ đến đúng lúc đó:
“Anh đang làm gì thế?”
“Đang học. Còn em?”
“Em nhớ anh.”
Anh nhìn dòng chữ ấy thật lâu, rồi chỉ nhắn lại:
“Anh cũng vậy.”
Nhưng bàn tay anh run. Lần đầu tiên, trong lòng anh có một khoảng trống không thể gọi tên.
Ngày hôm sau, Duy đến trường như thường lệ. Minh Hạ vẫn vậy — rạng rỡ, dịu dàng, chẳng khác gì mọi ngày. Nhưng chỉ mình anh biết, trong ánh mắt ấy có điều gì anh chưa chạm tới được.
Trong giờ học, anh gần như không nghe thấy gì. Câu nói của Vy cứ lặp lại trong đầu:
“Nếu anh yêu cô ấy, anh phải đủ mạnh để tin.”
Buổi chiều, anh hẹn Minh Hạ ra sân sau. Gió nhẹ thổi, nắng vàng vắt ngang bậc cầu thang cũ. Cô đến, đôi mắt lấp lánh như thường.
“Anh có chuyện gì à?” – Cô hỏi, nghiêng đầu.
Duy do dự. Anh có thể hỏi thẳng. Nhưng nếu làm vậy, anh sợ cô sẽ đau.
Cuối cùng, anh chỉ nói:
“Minh Hạ... có điều gì trong quá khứ em chưa kể cho anh không?”
Cô sững lại.
Ánh mắt thoáng qua chút hoảng hốt, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Tại sao anh hỏi vậy?”
“Anh chỉ muốn hiểu em hơn.”
Một khoảng im lặng dài. Rất dài.
Cô cúi đầu, giọng khẽ như gió:
“Có những chuyện... kể ra chỉ khiến người khác nhìn em khác đi.”
“Anh sẽ không như vậy.”
“Anh chắc chứ?”
Duy gật đầu, dù lòng anh cũng đang run.
Minh Hạ ngẩng lên, nhìn anh thật sâu — ánh mắt như chứa cả nghìn vết thương chưa lành.
“Anh có biết vì sao em chuyển trường không?” – Cô hỏi chậm rãi.
Anh im lặng, chỉ nhìn cô.
“Vì em bị đồn đã làm bạn em ngất trong phòng thí nghiệm.”
Câu nói rơi xuống, nhẹ như hơi thở, nhưng khiến Duy cảm giác cả thế giới quay cuồng.
“Nhưng em không làm.” – Cô nói tiếp, giọng run nhưng kiên định. – “Chỉ là hôm đó, em và cậu ấy tranh cãi. Cậu ấy vô tình làm đổ hóa chất, rồi ngất. Em gọi giáo viên, nhưng khi người khác đến, mọi thứ đều khiến họ hiểu lầm.”
Cô cười nhạt, nước mắt lăn dài.
“Em bị bạn bè tẩy chay. Họ nói em đố kỵ, ích kỷ. Em không đủ can đảm để thanh minh. Gia đình em xin chuyển trường. Từ đó, em sợ... sợ ai đó lại quay lưng vì em.”
Duy không nói gì. Anh chỉ tiến đến, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
“Anh tin em.”
Hai từ ấy khiến cô òa khóc.
Không phải vì buồn — mà vì nhẹ nhõm.
“Anh thật sự tin sao? Kể cả khi người khác nói khác?”
“Anh không cần họ nói gì. Anh chỉ cần nhìn vào mắt em.”
Cô nghẹn ngào, vùi mặt vào vai anh.
Mưa không còn rơi, nhưng trong lòng họ, một cơn giông đã tan.
Đêm hôm đó, Trần Duy ngồi trước bàn học, mở lại tập hồ sơ. Anh xé toàn bộ, từng mảnh nhỏ rơi xuống sàn như tuyết.
Anh nhắn cho Linh Vy một dòng duy nhất:
“Cảm ơn vì đã nói thật. Nhưng anh chọn tin.”
Sáng hôm sau, Minh Hạ bước vào lớp, thấy trên bàn có một tờ giấy nhỏ.
Trên đó là nét chữ quen thuộc:
“Không cần quá khứ của em phải hoàn hảo.
Anh chỉ cần hiện tại của em ở bên anh.”
Cô mỉm cười, nước mắt lăn dài — lần này là nước mắt hạnh phúc.