Cả buổi tối hôm ấy, Minh Hạ không thể ngủ được. Ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu trên gương mặt cô, bức ảnh kia vẫn hiển hiện như một vết mực đen trên nền ký ức. Trong ảnh, Trần Duy đang ngồi ở một quán cà phê ven hồ, ánh sáng dịu vàng phủ xuống bàn gỗ. Đối diện anh là một cô gái — khuôn mặt nghiêng, tóc dài, nụ cười dịu dàng. Cảnh tượng ấy bình yên, đến mức ai nhìn cũng có thể nghĩ: họ là một đôi.
Dòng tin nhắn đi kèm chỉ vỏn vẹn bốn chữ:
“Anh ta vẫn như trước.”
Không có tên người gửi. Không có thời gian cụ thể. Chỉ có cảm giác lạnh buốt lan khắp cơ thể Minh Hạ.
Nhưng khác với những lần trước — cô không khóc. Cô chỉ ngồi lặng, nhìn bức ảnh hồi lâu, rồi khóa màn hình lại.
Sáng hôm sau, khi Trần Duy gọi điện, cô vẫn bắt máy. Giọng anh trầm và có chút lo lắng:
— Em dậy chưa? Hôm nay học sớm mà.
— Em biết. Em đang chuẩn bị.
Duy ngập ngừng, dường như cảm nhận được sự lạ trong giọng cô:
— Hạ này… có chuyện gì à?
— Không. Em chỉ hơi mệt.
Anh thở ra nhẹ, không gặng thêm. Nhưng chính khoảnh khắc ấy, Minh Hạ đã quyết định: cô sẽ không để cảm xúc dẫn dắt mình thêm một lần nào nữa.
Chiều hôm đó, sau khi tan học, cô đến quán cà phê trong bức ảnh.
Tấm biển gỗ trước cửa ghi tên quán “Vầng Trăng Mờ”. Cô nhận ra nó ngay lập tức – chỉ cách trường vài con phố. Cô ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ, đúng vị trí trong bức ảnh, gọi một ly trà đào. Ánh nắng cuối ngày đổ xuống qua khung kính, dịu dàng mà trống rỗng.
Cô lấy điện thoại ra, mở ảnh, so sánh từng chi tiết. Góc chụp, ánh sáng, tán cây bên ngoài – tất cả đều trùng khớp.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương cà phê nồng nàn.
Một lát sau, nhân viên phục vụ đến. Là một cô gái trẻ, tầm tuổi cô, tóc buộc cao. Minh Hạ nhìn bảng tên: “Tố Linh.”
— Cho em hỏi… bức ảnh này chụp ở đây, phải không?
Cô nhân viên nghiêng người nhìn qua, khẽ cười:
— Ừ, đúng rồi. Hình như là khoảng hơn hai tháng trước. Hai người đó đến đây mấy lần lận.
— Hai người? — Minh Hạ khẽ hỏi, giọng bình tĩnh nhưng tim đập dồn dập.
— Ừ, một anh, một chị. Họ nói chuyện nhẹ nhàng lắm, chắc là bạn cũ thôi. Anh kia lúc nào cũng lịch sự, mà chị kia thì vui vẻ, nói nhiều lắm.
Minh Hạ im lặng một lúc lâu, ngón tay mân mê mép ly trà.
— Chị có nhớ người con gái ấy tên gì không?
— Hình như là Vy… À, đúng rồi, cô Vy gì đó.
Cái tên ấy khiến tim cô khẽ co lại. Người yêu cũ của Trần Duy — Lâm Vy.
Cô cảm ơn, đứng dậy rời quán.
Bên ngoài, mưa bụi lất phất rơi, như thể ký ức đang tan ra cùng hơi lạnh. Nhưng thay vì trốn chạy, cô mở ghi chú trong điện thoại, gõ vài dòng ngắn:
“Nếu sự thật là điều có thể khiến mình đau, thì thà để chính mình chạm vào nó, còn hơn ngồi yên mà bị tổn thương bởi nỗi nghi ngờ.”
Ngày hôm sau, Minh Hạ chủ động hẹn gặp Vy. Cô nhờ một người bạn chung trong khoa liên lạc giúp.
Buổi gặp diễn ra ở sân sau thư viện – nơi ít người lui tới.
Vy xuất hiện đúng giờ, vẫn đẹp như trong những bức ảnh cũ Hạ từng thấy. Nụ cười nhẹ, ánh mắt có chút tự tin xen lẫn buồn bã.
— Em là Minh Hạ?
— Vâng. Em chỉ muốn hỏi một chút về chuyện hôm đó…
Vy cười, ngồi xuống ghế đá.
— Em nói về buổi cà phê phải không? Anh Duy kể lại hết rồi. Anh ấy không muốn em hiểu lầm, nhưng có lẽ anh ấy sợ em buồn.
Minh Hạ nhìn cô, ánh mắt trong trẻo nhưng kiên định:
— Em không muốn nghe từ ai khác ngoài chị.
Vy im lặng một lúc, rồi nói khẽ:
— Anh ấy từng giúp chị vượt qua một khoảng thời gian khó khăn. Hôm đó chị chỉ muốn cảm ơn, thế thôi. Bức ảnh đó… chắc ai đó cố tình chụp lại.
— Ai đó? — Hạ khẽ hỏi.
Vy nhìn thẳng vào mắt cô:
— Có thể là người muốn chia rẽ hai em. Anh Duy không biết đâu. Em nên tin anh ấy.
Câu nói ấy, không phải lời bào chữa, mà là một sự thật bình dị, khiến Minh Hạ thấy cổ họng nghẹn lại.
Lúc Vy rời đi, cô ngồi lại một mình, nhìn bầu trời xám. Một cơn gió mạnh lướt qua, thổi tung mấy chiếc lá vàng khỏi mặt bàn.
Đêm đó, Hạ đến nhà Trần Duy.
Anh ngạc nhiên khi thấy cô đứng trước cửa, tóc rối vì gió, mắt ánh lên thứ gì đó vừa kiên quyết vừa dịu dàng.
— Em… sao lại tới giờ này?
— Em chỉ muốn hỏi một câu thôi. — Cô nói, giọng khẽ run. — Hôm đó, anh có gặp cô Vy phải không?
Anh lặng người, rồi gật đầu.
— Có. Cô ấy nhờ anh giúp chỉnh lại vài tài liệu, rồi mời cà phê cảm ơn. Anh đã định kể lại với em, nhưng…
— Nhưng anh sợ em hiểu lầm. — Cô nói tiếp hộ anh, khẽ mỉm cười. — Em hiểu rồi.
Duy nhìn cô, như không tin nổi.
— Hạ… em tin anh sao?
Cô bước đến gần, ánh đèn hành lang chiếu lên đôi mắt long lanh:
— Em không biết có ai gửi ảnh đó, nhưng em biết… nếu muốn giữ một người, cách tốt nhất là tin họ. Dù chỉ còn một lý do nhỏ để tin.
Trần Duy khẽ thở ra, rồi ôm chầm lấy cô.
Giữa màn đêm lặng, họ đứng im, nghe tiếng mưa rơi nhẹ ngoài hiên. Không cần lời hứa hẹn, chỉ cần hơi ấm ấy là đủ.
Đêm ấy, khi Duy đưa cô về, Minh Hạ ngẩng đầu nhìn trời.
Những hạt mưa cuối cùng rơi xuống như giọt thủy tinh tan trong không khí.
Trong lòng cô, có gì đó khẽ mở ra — nhẹ nhõm, vững vàng.
Cô đã học được cách tin. Nhưng sâu trong tim, cô vẫn cảm nhận: ai đó đang dõi theo, từ trong bóng tối, chờ một cơ hội khác để phá vỡ bình yên này.
“Niềm tin là điều mong manh nhất, nhưng cũng là thứ mạnh mẽ nhất nếu được giữ bằng trái tim thật.”