tro tàn và ánh sáng

Chương 3: Cái tên xuất hiện trên bảng tin


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Hai, sân trường Đại học Truyền thông rộn ràng hơn mọi khi. Gió đầu thu thổi nhẹ, mang theo mùi nắng, mùi giấy và cả mùi cà phê từ quán nhỏ gần cổng trường. Minh Hạ khoác chiếc balo màu be nhạt, bước chậm rãi qua đám đông, cố hòa mình giữa những gương mặt tươi cười mà chẳng để ai chú ý đến. Cô chỉ mong hôm nay sẽ là một ngày bình thường — không tin nhắn, không gặp người khiến tim mình đập loạn, không bất ngờ nào khiến cuộc sống yên ổn của cô đảo lộn.

Thế nhưng, cuộc đời chưa bao giờ biết cách để ai đó sống yên ổn quá lâu.

Trước khu nhà A, một đám đông tụ tập trước bảng thông báo. Tiếng bàn tán rì rầm vang lên khắp nơi.

“Trời ơi, cậu xem này, Trần Duy khoa Báo đăng ký cuộc thi ‘Sáng tạo truyền thông số’ đó!”

“Anh ta lúc nào chẳng tham gia, lần nào cũng đoạt giải mà.”

“Nhưng nghe nói năm nay anh ta không làm một mình đâu, còn có một cộng sự nữ cơ.”

“Bạn gái à?”

Từ “bạn gái” vừa thốt ra đã khiến tim Minh Hạ khựng lại. Cô vốn định lướt qua, nhưng giọng của cô bạn thân Thảo vang lên từ đằng xa:

“Hạ! Lại đây nhanh, cậu phải xem cái này!”

Chưa kịp phản ứng, cô đã bị kéo vào giữa đám đông. Dán giữa bảng thông báo là một tờ giấy in đậm tên đội dự thi:

Đội “Lấp Lánh”

Trần Duy – Khoa Báo chí

Nguyễn Minh Hạ – Khoa Truyền thông

Mọi âm thanh xung quanh như tắt lịm. Cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ in hoa kia, cảm giác như ai đó vừa ký một bản án lên đời mình.

Người xung quanh bắt đầu xì xào.

“Minh Hạ là ai nhỉ?”

“Hình như cô bé ít nói, hay ngồi cuối lớp đó.”

“Không ngờ Duy chọn cộng sự như vậy, lạ thật.”

Thảo tròn mắt nhìn cô, nửa kinh ngạc nửa nghi ngờ.

“Cậu đăng ký với Duy thật hả? Mình tưởng cậu ghét bị chú ý mà.”

“Không!” Minh Hạ gần như hét lên, mặt đỏ bừng. “Mình còn chẳng biết cuộc thi này là gì nữa là.”

Một giọng nam trầm khẽ vang lên từ phía sau:

“Thật hả? Thế thì phiền rồi.”

Cô quay phắt lại. Ở đó, Trần Duy đứng dựa vào lan can, áo sơ mi trắng xắn tay, nụ cười nửa miệng quen thuộc. Cả người anh toát ra vẻ tự tin đến mức khiến người khác vừa tức, vừa... không dám nhìn thẳng.

“Anh là người ghi tên tôi vào đúng không?” Minh Hạ gằn giọng, cố giữ bình tĩnh.

“Ừ thì...” Anh nhún vai, ánh mắt có chút nghịch ngợm. “Hôm trước cậu bảo tin nhắn của tôi làm cậu mất ngủ. Tôi thấy có lỗi, nên nghĩ nếu hợp tác trong cuộc thi, cậu sẽ bớt ghét tôi hơn.”

“Anh—!” Cô nghẹn lời, hai tay siết chặt quai balo. “Đó không phải lý do hợp lý!”

“Nhưng lại hợp lý với tôi.” Anh mỉm cười, ánh nắng phản chiếu trên mái tóc nâu nhạt của anh khiến cô bối rối trong một thoáng. “Cậu biết không, tôi từng từ chối vài người xin làm chung đấy. Cậu nên cảm thấy may mắn.”

“May mắn?” Minh Hạ bật cười, nhưng chẳng có chút vui vẻ nào. Cô quay người bỏ đi, để lại ánh mắt vừa thích thú vừa khó hiểu của anh phía sau.

Buổi trưa, họ ngồi đối diện nhau trong quán cà phê nhỏ sau trường. Quán yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ bàn phím lách tách và tiếng máy xay cà phê đều đều. Minh Hạ mở laptop, cố tỏ ra nghiêm túc.

“Anh có thể rút tên tôi ra được không?” – cô hỏi thẳng, giọng kiên quyết.

“Không được.” Anh chống cằm, cười nhàn nhã. “Ban tổ chức chốt danh sách rồi. Với lại, tôi có lý do để chọn cậu.”

“Lý do gì?”

“Vì cậu có năng khiếu.” Anh nói chắc chắn đến mức khiến cô sững sờ. “Tôi đọc bài ‘Góc khuất sau ống kính’ của cậu trên diễn đàn rồi. Văn phong tự nhiên, góc nhìn tinh tế. Người viết được như thế không nhiều đâu.”

Cô ngẩng lên, kinh ngạc. “Anh đọc bài đó?”

“Ừ.” Anh nhìn cô, nụ cười dịu đi. “Thú thật, tôi tò mò về người đứng sau bài viết đó. Không ngờ lại là cô gái đã mắng tôi vì nhắn nhầm.”

Câu nói nhẹ nhàng, nhưng khiến cô không biết phải đáp thế nào. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh không còn là trò đùa – mà là một sự chú ý thật lòng, khiến cô bất giác muốn trốn tránh.

“Dù sao đi nữa,” cô nói nhỏ, “tôi không thích bị kéo vào mấy chuyện ồn ào. Nếu phải làm, tôi chỉ muốn hợp tác trong phạm vi công việc thôi.”

Anh bật cười khẽ. “Cậu nghĩ tôi định tán cậu chắc?”

Mặt cô đỏ lên. “Tôi đâu có nói thế!”

“Đùa thôi.” Anh nghiêng đầu, giọng trầm xuống. “Tôi tôn trọng ranh giới của cậu. Nhưng có điều...” Anh dừng lại, nụ cười nửa miệng. “Tôi thường không giỏi giữ ranh giới lắm.”

Câu nói khiến không khí giữa họ chùng xuống, vừa căng vừa khó hiểu. Minh Hạ vội cúi xuống, tập trung vào màn hình laptop, giả vờ như không nghe thấy. Nhưng trái tim lại đập mạnh đến mức cô phải tự véo mình để giữ bình tĩnh.

Chiều hôm đó, họ đến phòng truyền thông để bàn ý tưởng. Minh Hạ chuẩn bị kỹ càng — sổ tay, bút, dàn ý. Còn Trần Duy thì chỉ mang theo máy ảnh và nụ cười thường trực.

“Chủ đề ‘Sáng tạo truyền thông số’, tôi nghĩ ta nên làm phóng sự về đời sống sinh viên.” – cô mở lời.

“Chán.” – anh đáp gọn.

Cô cau mày. “Anh có ý tưởng khác à?”

“Có. Tình yêu qua mạng. Tên dự án: Tin nhắn nhầm gửi đúng người.” Anh nói, ánh mắt sáng lên.

Cô sững sờ. “Anh nói thật hả?”

“Ừ. Câu chuyện của chúng ta thú vị mà. Một tin nhắn sai người, nhưng lại đúng cảm xúc. Khán giả sẽ thích.”

“Không đời nào!” – cô phản đối ngay. “Tôi không muốn cả trường biết chuyện đó.”

Anh cười nhẹ. “Thế thì đổi góc nhìn, ẩn danh hai nhân vật. Nhưng cảm xúc thì vẫn phải thật. Cậu làm truyền thông, chắc biết người ta chỉ rung động khi thấy được sự chân thành.”

Cô im lặng. Anh nói đúng, nhưng cách anh nhìn cô khiến cô không biết phải phản ứng ra sao. Có gì đó trong ánh mắt ấy khiến cô vừa sợ, vừa tò mò.

Anh đặt máy ảnh lên bàn, mở vài bức ảnh anh chụp trong sân trường. Ánh nắng xuyên qua tán cây, gương mặt sinh viên rạng rỡ, những góc bình thường mà anh biến thành khuôn hình sinh động.

Và rồi, giữa hàng loạt tấm ảnh ấy, cô thấy một bức chụp chính mình — đứng trước bảng tin sáng nay, ánh sáng chiếu lên mái tóc, khuôn mặt hơi nghiêng, đôi mắt chăm chú nhìn dòng chữ in đậm.

“Anh...”

“Tôi chụp vì khung hình đẹp.” Anh ngắt lời, giọng nhỏ đi. “Nhưng không ngờ người trong ảnh lại khiến tôi nhìn lâu đến thế.”

Không khí trở nên im ắng. Cô cảm thấy cổ họng khô lại, không biết nên nói gì. Cuối cùng chỉ khẽ khịt mũi, giả vờ tập trung vào tập giấy.

Những ngày sau, họ gặp nhau thường xuyên hơn. Ban đầu chỉ để bàn công việc, nhưng dần dần, ranh giới mờ đi lúc nào chẳng hay. Anh hay chọc cô, cô giả vờ tức giận, rồi lại cười vì không thắng nổi sự tự nhiên trong cách anh nói chuyện.

Một buổi tối, khi cả hai đang dựng clip trong phòng truyền thông, điện đột ngột tắt. Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng le lói từ màn hình laptop.

“Sợ không?” – anh hỏi khẽ.

“Không.” – cô đáp, nhưng bàn tay đang siết chặt vạt áo.

“Cậu run kìa.”

“Tôi không—”

Anh đưa đèn pin điện thoại cho cô. “Cầm đi, tôi ra kiểm tra cầu dao.”

Anh đi ra ngoài, để lại cô một mình trong bóng tối. Cô nhìn quanh căn phòng trống, lòng vừa lo vừa... mong anh trở lại nhanh hơn. Tiếng bước chân vang lên sau vài phút, rồi ánh sáng trở lại.

Thấy anh cười, khoảnh khắc ấy cô bỗng cảm thấy mọi thứ bình yên lạ lùng.

“Thấy chưa, có tôi là ổn cả.” Anh nói đùa, lau vệt bụi trên tay.

Cô bật cười, nhưng trong lòng lại rối bời hơn bao giờ hết.

Tối hôm đó, về đến ký túc, Minh Hạ vừa định đặt điện thoại xuống thì màn hình sáng lên. Một tin nhắn mới đến từ Trần Duy.

Trần Duy: Ngày mai 9h, quán cà phê cũ nhé. Có điều muốn bàn riêng.

Cô gõ lại:

Liên quan đến cuộc thi à?

Anh trả lời gần như ngay lập tức:

Một phần.

Còn phần kia?

Trần Duy: Liên quan đến... người mà tôi đang nhắn.

Tim cô đập thình thịch. Cô ngồi bất động một lúc lâu, rồi thả điện thoại xuống bàn, cố hít sâu, tự nhủ không được nghĩ linh tinh. Nhưng cả đêm hôm đó, cô trằn trọc, mắt mở trừng nhìn trần nhà, không tài nào ngủ được.

Cô không biết rằng, buổi gặp ngày mai sẽ là bước ngoặt khiến cuộc sống yên bình của mình thay đổi hoàn toàn.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×